Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 85: Vô Đề
Một luồng khí lạnh đột nhiên tỏa ra từ quanh thân Vân Tô, ngay sau đó, Biên Duyên cảm thấy có một cơn gió lạnh lướt qua trước người, lúc ngẩng đầu lên, mô hình hoa quả phía trên đã bị đao gió của Vân Tô gọt một vòng.
Không sai, không phải cắt một nửa, mà là gọt một vòng bên ngoài, có thể thấy được Vân Tô từng luyện tập ở nơi này bao lâu.
Nhìn mô hình treo phía trên cũng chưa từng lắc lư, trong mắt Biên Duyên tràn đầy vẻ kính nể.
Sau đó, Vân Tô lại mở hình thức trung cấp và cao cấp cho cô, đặc biệt là hình thức cao cấp, số lượng hoa quả phía trên đã giảm mạnh, bọn nó xuất hiện ở đó không có quy luật, ngay cả tốc độ cũng cực nhanh, có thể nói trong chớp mắt đã thay đổi vị trí, cho dù như thế, Vân Tô vẫn có thể nhẹ nhõm chuẩn xác gọt một lớp vỏ ngoài của chúng nó.
Có thể thấy được năng lực khống chế dị năng của anh khủng bố đến mức nào.
Sau khi tham quan hết phòng tu luyện, Vân Tô để Biên Duyên tự mình làm quen một chút, dắt đứa bé ra ngoài.
Biên Duyên đứng trong phòng, tập trung lực chú ý vận chuyển năng lượng toàn thân, nhìn hoa quả lắc lư lướt qua lướt lại phía trên, cô cũng không lợi dụng cương châm trong túi để công kích, mà muốn lợi dụng năng lực của mình để khống chế.
Mà bởi vì mô hình hoa quả trong phòng rất nhiều, cho nên lần đầu cô chỉ chọn một mô hình quýt đỏ để tiến hành điều khiển.
Bởi vì lực chú ý của cô quá mức tập trung, cho nên không phát hiện khi cô khống chế quả màu đỏ kia, hoa quả xung quanh quả quýt vẫn luôn duy trì trạng thái tĩnh lặng.
Cùng với ý niệm của cô trở nên sâu sắc, quả bị cô nhắm đến kia cuối cùng cũng lung lay ở phía trên, mà khi cô chuẩn bị điều khiển nó thêm, cô nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.
Trong đầu lóe lên ý niệm, năng lượng phóng ra thay đổi, trong mắt cô nhanh chóng hiện lên một tia sáng xanh, hoa quả màu đỏ treo phía trên kia đột nhiên nổ tung từ giữa, cuối cùng hóa thành bột phấn biến mất trong không khí.
Nhìn sợi tơ bạc phía trên bị vụ nổ tác động đến mà không ngừng lắc lư, trong mắt Biên Duyên hiện lên vẻ phức tạp, mặc dù dị năng không thể điều khiển như suy nghĩ trong lòng cô, nhưng tốt xấu gì hôm này cũng coi như đã thành công.
"Ra rồi." Vân Tô đưa bóng bay trong tay cho An An, sau đó quay đầu nhìn về phía Biên Duyên vừa đi từ trong phòng ra.
"Ừm, vất vả cho anh rồi." Sau khi ra ngoài Biên Duyên mới phát hiện, mình đã ở bên trong hai giờ.
Khi Vân Tô đưa hai mẹ con Biên Duyên đến cổng chợ, bầu trời đã một màu đen kịt, rõ ràng sinh hoạt ở trong thành phố, nhưng thành thị bây giờ đã sớm không còn đèn đuốc sáng trưng giống ban đêm trước kia.
Giương mắt hướng nhìn bốn phía, chỉ có mấy gian phòng vụn vặt lẻ tẻ mới lóe lên ánh sáng mờ nhạt.
Vì để đảm bảo an toàn cho người bên trong, nên cửa lớn đã được đóng lại sau khi đêm xuống, Biên Duyên ôm con đi vào cổng nhỏ, quét thẻ ra vào một cái, đã gặp nhân viên quản lý ngồi ở bên trong nhìn về phía cô, cô cũng lễ phép khẽ gật đầu với người ta, lúc này mới đóng cửa lại đi vào bên trong.
Ánh đèn trên cao trong chợ tỏa ánh sáng mờ nhạt, chút ánh sáng ấy chỉ vẻn vẹn có thể khiến người ta thấy rõ đường, đồng thời cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với người trong lều vải.
Đi trên con đường nhỏ cũng không quá rộng lớn, Biên Duyên nhìn không khí chợ khác với sự ồn ào náo động ban ngày, cô ôm con cũng thả nhẹ tiếng bước chân hơn không ít, dù sao phần lớn đều là người bình thường ở nơi này, bọn họ ra ngoài bận rộn một ngày rồi, hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt.
Quay lại trên xe, Biên Duyên múc nước cùng tắm rửa sạch sẽ với An An, sau đó dỗ cậu bé ngủ, rồi lúc này mới bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn ngày mai cần dùng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận