Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 67: Vô Đề

"Ừm, tự nhiên." Biên Duyên nói xong cầm lấy một nắm bắt đầu ăn cơm, tuy cơm nắm của An An làm có chút quái lạ nhưng vẫn ngon hơn cô làm nhiều.
"An An này, chú ăn được không?" Vân Tô chỉ cơm nắm trong hộp mỉm cười, hỏi.
"Được ạ." An An nghe thế, lập tức gật đầu đầy mong đợi.
"Ngoan đấy..." Vân Tô cầm lấy một nắm cơm cắn một miếng, nhìn thấy ánh mắt của An An đang mong chờ nhìn mình, anh chuẩn bị khen cậu bé lố hơn xíu, nhưng câu nói đầu tiên vừa thốt ra khỏi miệng đã bị An An chặn họng.
"Chú ăn nhiều chút, ăn xong thì nhớ trả tiền đó." An An thấy anh ăn rất vui vẻ, nên bản thân cũng vui lây, thường ngày cơm nắm mẹ nấu đều có thể bán kiếm tiền, bây giờ cậu bé cũng có thể giúp mẹ kiếm tiền rồi!
"Được rồi, đây là tiền bữa ăn hôm nay, cực nhọc cho hai người rồi." Vân Tô nhìn đôi mắt to tròn, đen láy như quả bồ đào và vẻ mặt đầy mong đợi nhìn mình của An An, chỉ cười rồi lấy một viên tinh hạch đưa cho cậu bé.
"Mẹ ơi, con cho mẹ nè!" An An vui mừng cầm lấy tinh hạch, đảo mắt lại bỏ nó vào trong tay mẹ mình giống như hiến đồ quý.
"Nếu bao cả quán thì bao nhiêu tiền?" Vân Tô thấy Biên Duyên nhìn sang, lập tức hỏi.
"Nếu bao quán thì lát nữa, tôi nấu chút món ngon cho các anh ăn." Biên Duyên nhìn tinh hạch cấp ba trong tay mình, rồi liếc Vân Tô, không khách sáo bỏ vào túi quần. Dù sao, với cái giá này, Vân Tô vẫn dư sức trả tốt.
Chỉ là cô không ngờ gần đây, An An đã bị cô hun đúc, đã thành một nhóc tham tiền rồi!
Vân Tô cũng không khách sáo với cô, tuy anh chưa thưởng thức qua tay nghề nấu nướng của cô, nhưng cũng đã nghe đồn rất nhiều. Ngay sau đó, anh vung tay lên, bảo những người dưới trướng mình cứ tự nhiên ăn món mình thích là được.
Nếu đã ra ngoài, thì hôm nay cứ để họ thả lỏng, thoải mái một xíu.
Nhưng họ không biết lúc Biên Duyên đi với Vân Tô ra khỏi thành đã có người nhìn thấy và đi báo cáo cho Cố Hàm Ngọc nghe hết.
---
Trong rừng rậm, đa số các lá cây đã bắt đầu ngả sang màu vàng, một cơn gió mùa thu kéo đến, từng chiếc lá rụng khỏi thân cây bắt đầu tự bay múa, chúng bay xuống mặt đất, hóa thành chất dinh dưỡng cho đất mẹ, có vài chiếc lá cũng theo cơn gió nhẹ nhàng bay mua rồi đáp xuống dòng sông, để cho nước chảy mang theo chúng đi phiêu lưu khắp nơi, rồi ra khỏi rừng xem cảnh sắc bên ngoài.
"Bỏ qua mấy thứ khác, cảnh vật nơi đây thật sự rất duyên dáng." Biên Duyên ngồi trên thảm dã ngoại, vui vẻ nhìn cảnh đẹp xung quanh. Dù là trước kia hay bây giờ, cô đã rất lâu rồi chưa thoải mái đến rừng rậm chơi thế này.
"Ở đây cũng rất tốt, thỉnh thoảng cũng thường xuyên có thợ săn đến đây nghỉ ngơi để lấy lại sức." Vân Tô đưa viên đá cuội trên tay cho An An chồng lên núi đá nhỏ mình đã xếp sẵn, nước dòng suối này rất sạch sẽ, cũng cách xa khu dị thú cấp cao, còn đám dị thú cấp thấp sẽ thấy tiến hóa giả sẽ không dám đến gần, cho nên rất nhiều người đều đến nơi này nghỉ ngơi và xử lý con mồi.
"Chỉ là nhanh thôi... Được rồi, đã nói rằng ra ngoài này để dã ngoại mà, đừng nói mất chuyện mất hứng nữa." Biên Duyên định nói có lẽ không lâu nữa khung cảnh xinh đẹp này cũng chẳng còn, nhưng lời chưa nói hết lại thấy Vân Tô đang chơi vui vẻ với An An, cô lại nuốt xuống những lời này.
“Sao đám người Âu Lạp vẫn chưa về, chỉ cần săn chút động vật bình thường là được rồi." Biên Duyên đưa mắt nhìn thời gian, sắp đến một tiếng đồng hồ rồi, mọi người vào rừng rậm vẫn chưa về, không biết săn gì mà lâu như thế.
"Hai người muốn ăn gì? Để tôi đi bắt cho." Vân Tô nghĩ cô đói bụng, nên phủi tay đứng dậy.
"Thật ra tôi rất muốn thử nấu một ít món, hay là anh ở đây chơi với An An đi, đúng lúc vừa rồi tôi thấy có một con heo rừng con biến dị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận