Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 246: Vô Đề

Cuối cùng, bọn họ băng qua thảo nguyên cũng không gặp bất cứ chuyện gì, những thứ kia dường như đều biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ có Biên Duyên đang mở lĩnh vực mới biết, những con giun đen khổng lồ đang run rẩy nhìn bọn họ rời đi từ phía xa.
"Mọi người cẩn thận, bìa rừng này có mùi hôi ẩm ướt, bên trong có lẽ có một đầm lầy lớn." Vân Tô đi vào trong một lúc đột nhiên đi chậm lại, cau mày nói với hai người.
“Mùi hôi ẩm ướt, Tiểu Duyên có ngửi thấy không?" anh Năm dừng lại, khịt mũi ngửi thử, anh ta chỉ có thể ngửi thấy mùi lá cây mục nát trong khu rừng.
"Không ngửi được." Biên Duyên lấy tay xoa mũi, nói.
"Vân đoàn trưởng, anh chắc chắn phía trước có đầm lầy thật sao?" anh Năm nghi ngờ hỏi anh, khu rừng này nhìn qua trông không giống có một đầm lầy lớn, nhưng nếu Vân Tô có thể ngửi được thì có lẽ cách bọn họ cũng không xa.
"Tôi chắc chắn, cẩn thận một chút, bên trong còn có một mùi hôi rất khó diễn tả." Vân Tô khó chịu cau mày, có vẻ khả năng này vẫn còn sau khi dung hợp với con quái thú đó, nhưng anh vẫn không sử dụng thành thục, nếu không anh có thể phải ngửi thấy mùi gì đó trên thảo nguyên rồi.
"Họ có thể đang bị mắc kẹt trong đầm lầy rồi." Biên Duyên ngước mắt nhìn về phía trước, đó chính là hướng mà bọn họ nhìn thấy khói xanh bốc lên, Vân Tô không phải loại người nói mấy chuyện vô căn cứ, anh nói phía trước có đầm lầy thì chắc chắn sẽ có đầm lầy.
"Nếu lạc vào một vùng đầm lầy lớn, xung quanh đầm lầy có thứ gì đó nữa thì khó nói." anh Năm vuốt cằm nói, thế giới sương mù vốn đã rất kỳ lạ, ngay cả động vật và thực vật tồn tại ở đây cũng không đơn giản, nhiều lúc những phương pháp trên mặt đất không thể sử dụng được khi ở đây.
Ba người vừa nói chuyện vừa cẩn thận tiến về phía trước, khoảng mười phút sau, Vân Tô giơ tay ngăn hai người tiếp tục tiến lên.
Mùi hôi nơi này càng lúc càng nồng nặc, ngay cả hai người phía sau cũng ngửi được mùi hôi trong không khí.
Sau khi Vân Tô ngăn hai người tiến lên phía trước, một cơn gió lốc tích tụ trên bàn tay anh, anh ném cơn lốc về phía mặt đất có cỏ xanh hoa đỏ, những nơi cơn lốc đi qua đều nhanh chóng được dọn sạch, mặt đất lộ ra những vùng đầm lầy màu đen.
"Đất cứng." anh Năm phất tay, một tảng đá sáu cạnh to bằng một người trưởng thành đè xuống vùng đầm lầy, nhưng tảng đả đó không hề chìm xuống.
"Mùi hôi ẩm ướt nồng nặc quá." Vân Tô thấy vậy bèn cẩn thận cau mày, tình hình ở đây rất bất thường.
"Lui lại." Đột nhiên, Biên Duyên đang mở lĩnh vực hốt hoảng kéo hai người lại, dưới đất có thứ gì đó, nó di chuyển dưới mặt đất linh hoạt như cá bơi dưới nước vậy.
Phụt phụt!
Ba người nhanh chóng lùi lại vài mét, sau đó nhìn lại nơi họ vừa đứng đã biến thành một vùng đầm lầy, tiếp theo họ nhìn thấy những sinh vật xấu xí từ đó không ngừng trồi lên, sau đó nó trừng con mắt khổng lồ tỏ vẻ không hài lòng và nhìn chằm chằm ba người họ.
Thứ sinh vật thò đầu ra nhìn chằm chằm bọn họ có khoảng hai mươi con, toàn thân xen lẫn màu vàng và màu đen, cơ thể nằm trong vùng đầm lầy, da dẻ trông rất khô cứng, tứ chi có cái màng, ngoại hình trông rất quái dị.
Có khoảng hai mươi thứ thò đầu ra nhìn bọn họ chằm chằm, toàn thân màu vàng đen, ở trong đầm lầy nhưng da thịt lại nhìn rất khô, rất quỷ dị.
Đặc biệt là khi chúng hét lên, cái miệng to kéo dài khắp khuôn mặt của nó có hai hàm răng vô cùng sắc bén, nhìn thôi đã biết là động vật ăn thịt.
"Sinh vật quỷ quái gì vậy, ghê tởm quá đi." anh Năm rất ghét mấy tiểu quái xấu xí này.
Phụt!
Chúng nó dường như cảm nhận được ánh mắt khính bỉ của anh Năm dành cho chúng nó, con đứng ở giữa lập tức há to miệng phun ra một dịch thể màu đen nhớp nháp về phía anh Năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận