Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 66: Vô Đề

Vì bây giờ, tôi chỉ muốn sống yên ổn qua ngày thôi." Nếu như cô tiết lộ càng nhiều chuyện hơn nữa, thì cô không thể nào sống cuộc sống yên bình theo ý muốn của mình được nữa, thêm vào đó chính vì hành động tiết lộ quá này cũng sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức cho cô.
"Được, nếu cô không muốn những người khác biết về mình, thì tôi sẽ dùng danh nghĩa Vân Tô của mình đảm bảo tuyệt đối không tiết lộ một chữ ra ngoài." Vân Tô dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô, nếu như hôm nay cô đã nói cho anh biết về chuyện xuyên không của mình rồi, đương nhiên anh sẽ đáp ứng một yêu cầu nhỏ này của cô.
"Cảm ơn anh, sau này tôi nhớ đến đâu sẽ nói cho anh biết. Còn về chuyện bây giờ, chúng ta nên đi lên thôi, thời gian rời đi lâu như thế, chắc An An đang rất lo lắng." Biên Duyên dùng đôi mắt nghiêm túc nhìn Vân Tô, tính cách của anh chỉ cần hứa là sẽ làm, dù sau khi cô trở thành nhân vật phản diện cũng không khác gì mấy. Cho nên Biên Duyên không sợ anh đổi ý, chuyện cần đã nói rõ rồi, lúc này cô mới nhìn thoáng qua phía trên nhắc nhở, dù sao thì hai người đã xuống đây quá lâu rồi.
"Đi thôi." Vân Tô nhìn thoáng qua vực thẳm sâu hun hút lần cuối, rồi nói với cô. Hôm nay, anh đạt được mục đích khi gọi cô đến đây rồi, chỉ là anh không ngờ cô lại không biết rõ ràng thời gian cụ thể khi đại nạn diễn ra.
Nếu đã không rõ ràng, thì họ phải đẩy nhanh tốc độ chuẩn bị hơn nữa rồi.
Sau đó, hai người giật mạnh dây thừng, người đợi họ phía trên đang ngồi chồm hổm lập tức đáp lại, dây thừng bị siết chặt, hai người đập mạnh vào vách đá dựng đứng, sau đó họ không đợi người đợi kéo lên mà mượn lực đạp lên vách đá rồi leo lên.
Sau khi hai người lên đến nơi, Biên Duyên đảo mắt một vòng lập tức thấy cơ thể nhỏ nhắn của An An đang ngồi im lặng bên cạnh Âu Lạp, hai mắt ửng hồng mang theo nỗi lo lắng và căng thẳng.
"Bảo bối, mẹ để con đợi lâu rồi, xin lỗi con nhé." Biên Duyên vội tháo dây thừng ra vứt đi, vươn một tay ra ôm con trai của mình vào lồng ngực, rồi dịu dàng xin lỗi.
"Mẹ ơi, con không sao, con chỉ đang đói bụng thôi." An An nhìn sự áy náy trong mắt mẹ mình, đành vỗ vỗ lưng Biên Duyên xem như đã đồng ý tha lỗi cho cô, đợi khi cậu bé ngửa mặt lên cọ lên mặt Biên Duyên mới thấy được sự vui vẻ trong mắt của mẹ quay về.
Lúc nãy, mẹ đang ở dưới đáy vực đen sâu ngút ngàn, làm cậu bé rất lo lắng cho mẹ. Nhưng bây giờ mẹ đã về rồi, cậu bé rất vui mừng đồng thời cũng hơi xấu hổ.
"Được rồi, mẹ con ta cũng lấy cơm đã nấu sẵn trong giỏ dã ngoại ra, sau đó chia sẻ một chút cho mọi người nhé, được không?" Biên Duyên nhìn cậu bé cười, sự yêu thương ánh lên trong mắt cô, vừa nói vừa dỗ dành cậu bé.
"Vâng!" An An nghe thế cũng vui vẻ gật đầu, tối qua cậu với mẹ nấu rất nhiều món ngon đấy.
Động tác của hai mẹ con Biên Duyên rất nhanh, sau khi người của Vân Tô thu dọn trang bị xong đã thấy hai mẹ con họ dọn cơm dã ngoại ra cả rồi, xung quanh đều là bát đũa dọn sẵn sàng và ngăn nắp.
Nơi này trừ đám thú biến dị cấp thấp trong rừng rậm không dám bén mảng đến đây, thì phía trên là trời xanh mây trắng, đối diện là vách đá dựng đứng, thác nước liên tục đổ xuống phun bọt trắng xóa, tạo thành một chiếc cầu vồng nhỏ, dưới chân là đồng cỏ xanh mơn mởn mà mọi người ngồi, cũng xem như là thánh địa của các buổi cơm dã ngoại.
"Mọi người đến đây, cùng nhau dùng bữa thôi." Biên Duyên nói xong cũng nhích người để dành cho Vân Tô một chỗ ngồi, nếu như cô đã bảo dẫn An An đi ăn cơm dã ngoại, thì cô sẽ cho cậu bé có niềm vui thú về cuộc dã ngoại này mới được.
"Đây là cô với An An làm sao? Trông khác biệt thật đấy." Vân Tô nhìn hình dáng quái dị trong hộp mà bật cười, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận