Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 111: Vô Đề

Nếu đổi lại thành Chu Địa Nhân, ông ta sẽ lấy tinh hạch rồi loại bỏ nhà họ luôn, cuối cùng đứng nhìn cả nhà họ rơi vào con đường tuyệt vọng và thù hận mới có thể hả giận được.
Dù sao, bây giờ Biên Duyên đã có người chống lưng nên lúc đó cô lấy hết tinh hạch mà không thả con gái họ ra, thì người bình thường như ông ta với Biên Tuệ Châu cũng không có cách nào bắt cô được. Nghĩ đến đây, Chu Địa Nhân nhân lúc Biên Tuệ Châu không để ý, quyết định lấy mấy viên tinh hạch cuối cùng nhét vào trong ngực.
"Tuệ Châu, em ở nhà tìm tiếp đi, tôi đi gặp bạn bè xem có mượn được thêm tinh hạch về hay không." Chu Địa Nhân suy nghĩ xong lập tức đứng dậy, ánh mắt cũng thay đổi vờ như bản thân ông ta cũng rất lo lắng.
"Được rồi, anh đi nhanh đi. Chúng ta cầm tiền đến đó sớm chút, rồi chuộc bọn nhỏ về." Biên Tuệ Châu xoay người nhìn Chu Địa Nhân với đôi mắt đỏ chót như quỷ vì đã không ngủ nhiều ngày.
"Tôi biết rồi." Chu Địa Nhân nhìn dáng vẻ Biên Tuệ Châu như thế, đáy mắt hiện lên tia chán ghét.
"Anh đi nhanh đi." Biên Tuệ Châu thấy ông ta vẫn không đi, lập tức cất cao giọng như đang gào thét trong cuống họng.
"Ừ, tôi đi đây." Chu Địa Nhân nghe bà ta gào lên, gương mặt cũng tối lại, rồi xoay người mở cửa bước ra khỏi căn phòng cho thuê không chút lưu luyến nào.
Biên Tuệ Châu hoàn toàn không biết được tính toán của Chu Địa Nhân, bà ta còn đang cố gắng lục tung căn nhà lên để tìm tinh hạch cứu con, lại không biết chồng mình đã cầm những viên tinh hạch cuối cùng đến Công hội lính đánh thuê, ông ta tìm một đội lính đánh thuê đi về hướng Đông, đưa ông ta suốt đêm ra khỏi Tây Thành.
Lúc Biên Tuệ Châu phát hiện tinh hạch trong hộp đã mất tích là vào buổi chạng vạng, bà ta muốn tổng kết lại xem bản thân đã tìm được bao nhiêu tinh hạch rồi. Bây giờ, bà ta lại phát hiện mấy viên tinh hạch cấp ba giá trị cao nhất cũng không cánh mà bay.
Bà ta nhớ lại trước khi Chu Địa Nhân rời đi còn nhìn vào mắt mình, đáy mắt của ông ta hiện lên sự chán ghét, bà ta đưa mắt nhìn lên bầu trời rồi lao thẳng ra ngoài như bà điên.
Khi bà ta đi hỏi mấy người bạn bè ít ỏi của Chu Địa Nhân mới biết được ông ta không đến tìm họ, thậm chí bà ta còn hỏi được từ một người lạ nói đã thấy ông ta đi đến Công hội lính đánh thuê, bà ta vội vàng chạy đến Công hội.
Suốt chặn đường, bà ta liên tục hỏi thăm mới chắc chắn rằng thứ chó má nhà Chu Địa Nhân kia đã lấy tinh hạch, bỏ rơi vợ con, chạy khỏi Tây Thành rồi.
Sau khi bà ta biết được mọi chuyện, ngã ngay ở trên đường đi, hai mắt đỏ hồng vì thù hận, hai tay dùng quá sức nên đã để lại vết máu trên đường.
Mọi người đi qua đường thấy dáng vẻ của Biên Tuệ Châu như thế, không ai dám lại đỡ bà ta dậy.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Sau khi Biên Duyên đưa An An đến chỗ Triệu Khuyển, một mình lái xe lam đến sân huấn luyện.
An An không có ở đây, cho nên Biên Duyên tu luyện rất chăm chú, vậy nên khi tiếng chuông điện thoại bên ngoài phòng reo lên đến lần thứ ba, cô vẫn không để ý đến.
Ngoài phòng, tiếng chuông điện thoại reo lên lần thứ năm, rồi hết pin mà tự động sập nguồn.
Anh nghe tiếng được thoại thông báo, rồi nhìn lại bảng báo cáo trên bàn, gương mặt của anh càng ngày càng đen lại.
"Đi đến sân huấn luyện." Vân Tô cầm điện thoại di động lên, nói.
Người đứng ở bên cạnh anh nãy giờ, vừa nghe lệnh của anh lập tức vội vàng chạy ra ngoài lấy xe. Thật sự bây giờ, gương mặt của anh đen như đít nồi rồi, nên người này cũng không dám nói nhiều, có nói cũng thừa thãi.
Trước khi Vân Tô đến sân huấn luyện, Biên Duyên đã tập xong một ngày và đang mở cửa xe lam ra, còn chuyện điện thoại tắt nguồn cô cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng điện thoại hết pin thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận