Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 165: Vô Đề

Nhìn đồ ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút, đầu bếp Chu hít một hơi thật sâu rồi cười nói, mùi thơm này rất mê người, cũng không biết vị của nó thế nào.
“Hả? Hả!!!” Hớp một hơi, cháo thơm phức làm ấm bụng, uống thêm hai hớp nữa, anh ta cảm thấy khí lạnh bên trong cơ thể đều bị ép ra ngoài, nhìn mấy cái bánh bao lớn mềm mại nóng hổi trong mâm, anh ta lập tức dùng đũa gắp luôn, cháo đã thơm ngọt như vậy rồi, anh ta càng chờ mong hương vị của bánh bao này hơn.
Cầm bánh bao trong tay, nhẹ nhàng véo một cái, bánh bao trắng trẻo mềm xốp, cắn một miếng, da bánh mỏng, nhân bánh mọng nước tràn đầy trong miệng, mùi vị của thịt heo hòa lẫn với vị thơm bùi của nấm biến dị, nhai một lát, hương vị tươi ngon khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Nhìn anh Chu mắt sáng lấp lánh, càng ăn càng thỏa mãn, trong mắt Biên Duyên tràn đầy ý cười, thứ mà bản thân làm ra được người khác yêu thích và tán thành, đây là chuyện khiến lòng người vô cùng sung sướng.
“Sao vậy anh Chu?” Bất tri bất giác, anh Chu đã ăn hết sạch, ánh mắt anh ta nhìn về phía Biên Duyên trừ sung sướng ra thì còn có chút phức tạp.
“Có một thời gian Nhị Cẩu Tử đột nhiên mập lên, nguyên nhân là vì đến chỗ cô.” Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định. Anh ta còn nhớ rõ tên kia trở về rồi còn oán giận anh ta không khéo tay, phải trau dồi kỹ năng nấu nướng hơn nữa, còn nói ở ngoài có vị đại sư nấu ăn rất ngon.
Lúc ấy anh ta còn không cho là đúng, rốt cuộc thì sau tận thế kỹ năng nấu nướng của anh ta cũng đã còn như không tệ, anh ta đã đi rất nhiều nơi, chưa từng cảm thấy bản thân thua kém người khác, cho tới bây giờ, anh ta mới hiểu được, đúng là tay nghề của bản thân chưa tốt!
“Coi là thế đi.” Biên Duyên sửng sốt, sau đó cười cười gật đầu, nhìn biểu cảm của anh Chu là biết sau khi trở về Triệu Khuyển đã nói với người ta những gì.
“Xem ra sau này chúng tôi có phúc rồi, cảm ơn món ngon sáng nay của cô, mệt mỏi suốt một đêm rồi, tôi lên nghỉ ngơi trước đây.” Đầu bếp Chu thu dọn mâm bát, sau khi biết Biên Duyên nấu ăn rất ngon thì anh ta cũng không thấy mất mát, ngược lại còn thấy khá tốt, nếu đoàn trưởng điều anh ta khỏi chức đầu bếp rồi chuyển thành chiến sĩ thì càng tốt.
Về phần tại sao Biên Duyên lại nấu ăn ngon như vậy, anh ta không mở miệng hỏi.
“Được.” Nhìn theo bóng anh Chu đi lên tầng, Biên Duyên ngồi ở bên cạnh xem đồng hồ, đã sắp tám giờ rồi, sao những người khác còn chưa trở về.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, An An đã thức dậy ăn sáng rồi làm bài tập trong phòng, nhưng sảnh lớn ở dưới tầng vẫn yên tĩnh như vậy.
Mãi tới khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong sân, Biên Duyên mới nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền vào.
Sau khi dặn dò An An ngoan ngoãn làm bài tập, Biên Duyên mới đóng cửa đi xuống tầng.
Lúc đi trên cầu thang cô đã nhíu mày, trong mắt không còn ý cười khi đối mặt với An An nữa, có chuyện xảy ra với Chấp Băng rồi!
“Vân Tô làm sao vậy?” Xuống cầu thang, Biên Duyên nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sofa, chỉ là lúc này sắc mặt Vân Tô tái nhợt, vô cùng suy yếu, ngay cả khi đã ngồi trên sofa thì anh cũng phải dựa vào tay vịn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Vân Tô suy yếu như vậy, hơn nữa trông anh như sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào, sao còn ngồi ở sảnh lớn, phải đưa anh lên tầng nghỉ ngơi mới đúng.
“Âu Lạp và Tần Cố đâu rồi?” Ánh mắt cô xoay chuyển, sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, hơn nữa còn thiếu mất hai đội viên của Chấp Băng.
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người họ bị quái vật đánh bay vào trong lốc xoáy sương đen.” Triệu Khuyển nắm chặt nắm tay, lúc nói lời này thì giọng anh ta đang run rẩy, bây giờ Âu Lạp và Tần Cố không rõ sống chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận