Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 266: Vô Đề

“Aaaa... Mùi vị món ăn chị Biên làm khiến người khác thật khó quên!” Lạc Hồng vịn vào bàn, thèm nhỏ dãi nhìn các món ăn trên bàn. Lúc ở dưới thế giới sương mù cậu ta cũng từng ăn đồ chị Biên làm mấy lần rồi, nhưng đa số đó là món nướng và không có đủ nguyên liệu. Thế nên hôm nay thấy đủ các món chiên xào, nấu và nướng cậu mới cảm thán như vậy.
“Sao anh lại ở đây?” Cậu ta ngồi xuống rồi mới phát hiện ra lão Ngũ cũng ở đây.
“Tiểu Duyên mời tôi đến ăn cơm.” Thấy ánh mắt không hề che giấu của Lạc Hồng, Lão Ngũ cố tình nhấn mạnh chữ mời hơn.
“Chú Kỳ ơi, món nào mẹ cháu làm cũng rất ngon, chú đừng ngại nhé.” Từ lúc An An không đề phòng anh ta nữa hai người ở chung cực kỳ vui vẻ.
“Thế thì chú phải nếm thử nhiều hơn mới được.” Khuôn mặt lão Ngũ toàn là ý cười, tuy hôm nay không thể nói chuyện với Tiểu Duyên nhiều nhưng mà anh ta ở chung vui vẻ với con trai cô thế này cũng khá tốt, dù sao qua lời nói của Tiểu Duyên anh ta biết cô rất quan tâm đến đứa bé này.
“Các món ăn bê ra hết rồi, cô ngồi xuống đi.” Vân Tô bê nốt món ăn cuối cùng ra, anh đón lấy chiếc tạp dề Biên Duyên vừa cởi xuống nói.
“Thật ra thì tôi tự đi cất được.” Biên Duyên nhìn bàn tay trống rỗng rồi lại nhìn bóng lưng Vân Tô nhỏ giọng thì thầm.
“Mẹ ơi, mẹ gắp đồ ăn cho con với.” An An nuốt nước bọt nhìn cô nói, cậu bé huấn luyện cả một buổi trưa nên đã đói bụng từ lâu rồi.
“Được rồi, để mẹ gắp đồ ăn cho con.” Biên Duyên tỉnh táo lại, cầm chiếc bát nhỏ trước mặt cậu gắp mỗi món cậu thích hai miếng vào bát.
“Hôm nay con có thể ăn được ba bát cơm.” An An nhìn đồ ăn trên bàn, cầm bát lên uống một ngụm canh rồi bắt đầu chiến đấu. Từ lúc thức tỉnh dị năng cậu ăn càng ngày càng khỏe, nhưng chiếc bát to thế này chắc chắn cậu bé ăn không hết ba bát.
“Lão Ngũ, anh cũng ăn đi đừng ngại gì nhé.” Biên Duyên thấy lão Ngũ cầm đũa ngồi im, cô tưởng anh ta ngại nên cố ý cầm bát lên múc cho anh ta một bát canh gà xanh tím khai vị.
“Được, cảm ơn cô.” Lão Ngũ nhúc nhích cổ họng nhận lấy canh gà rồi nhìn bát canh màu sắc kỳ lạ, dù sao bát canh này cũng là Biên Duyên múc cho anh ta, dù có độc anh ta cũng cam tâm tình nguyện uống một ngụm.
Sau đó mùi hương nồng đậm và ngon miệng khiến con ngươi anh ta mở to lên.
“Ngon quá!” Anh ta khen ngợi, đây là lần đầu tiên anh ta ăn đồ ăn Biên Duyên làm, không ngờ những nguyên liệu nấu ăn khiến người khác phải lùi bước rơi vào tay cô lại có hiệu quả tốt như vậy, đúng là người phụ nữ mà anh ta vừa thấy đã yêu có khác!
Hương vị này không khác gì những nguyên liệu nấu ăn đơn giản không bị tiến hóa và ô nhiễm trong thế giới sương mù.
“Từ trước đến nay đồ ăn Tiểu Duyên làm đều khiến người khác nhớ mãi không quên, hôm nay anh là khách nên không cần ngại gì cả.” Vân Tô nhìn Lão Ngũ, bày ra vẻ chủ nhân tiếp đãi lão Ngũ.
“Tiểu Duyên làm thì chắc chắn tôi phải ủng hộ nhiều hơn rồi.” Lão Ngũ híp mắt, nụ cười trên mặt không giảm nhưng trong lòng đã mắng anh mấy lần rồi. Anh ta không thể biểu hiện ra ngoài được, dù sao anh ta cũng là khách được Tiểu Duyên mời đến.
“Mọi người cứ ăn tự nhiên đi.” Biên Duyên mỉm cười cầm lấy chiếc cốc trước mặt nhìn Lão Ngũ: “Tuy anh nói là không cần để ý nhưng hôm nay tôi vẫn muốn trịnh trọng cảm ơn chuyện anh đỡ cho tôi một mũi tên lúc ở dưới thế giới sương mù. Cảm ơn anh, Kỳ Chu Nham.”
“Cô uống cốc nước này xong rồi không cần để chuyện này trong lòng nữa, tôi biết bây giờ cô sống tốt là đủ rồi.” Lão Ngũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc không hề có ý đùa giỡn nào của Biên Duyên, anh ta cũng thu lại nụ cười, cầm cốc lên cụng ly với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận