Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 212: Vô Đề

Trên bờ sông nhỏ lấp lánh sóng nước ở bên cạnh có hai cô bé chừng bảy, tám tuổi, lúc này đang đắm mình trong ánh mặt trời chói chang, chân trần đứng trong dòng nước ấm áp mà vui đùa.
Một cô bé mặc một chiếc váy công chúa làm từ lụa trắng, đầu đeo kẹp tóc màu hồng, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu đang rất vui vẻ nghịch ngợm trong vũng nước với cô bé phía trước.
Mà đứa bé đứng đối diện cô bé mặc váy lụa trắng đang mặc một chiếc váy bò ngắn đã bị giặt đến bạc màu, khuôn mặt cũng vì thường xuyên chạy dưới ánh mặt trời mà có màu nâu rám nắng khỏe mạnh.
Một người ngây thơ đáng yêu, một người lại hơi ngượng ngùng.
"Bé Cưng, cậu mau nhìn đi, đoá hoa màu lam này thật là xinh đẹp!” Cô bé đeo kẹp tóc màu hồng đang cúi người xuống chạm vào hòn đá cuội ở dòng suối phía trước, đột nhiên lại mang vẻ mặt ngạc nhiên cầm một đóa hoa lên đứng ở giữa dòng suối.
"Ui màu xanh kìa, hình như nó đang phát sáng, đẹp thật đó Bé Yêu!” Cô bé bị gọi ném viên đá cuội vừa nhặt từ suối lên đi, sau đó đạp lên dòng nước chạy đến trước mặt Bé Yêu.
"Không biết có còn hay không nhỉ, để tớ tìm thêm một đoá nữa.” Hai mắt cô bé sáng lấp lánh, cô bé lớn lên ở nông thôn, trước kia không phải chưa từng nhìn thấy hoa màu lam nhưng cô bé chưa từng nhìn thấy đoá hoa màu lam nào xinh đẹp như vậy.
Đáng tiếc là cô bé đi dọc lên theo dòng suối tìm một hồi lâu mà cũng không thể tìm thêm được đoá nào.
“Bé Cưng, cậu mau tới đây, hoa này thơm thật đó!” Đúng lúc này, Bé Yêu đã lên bờ, cúi đầu ngửi ngửi đóa hoa rồi hô lên với cô bé còn lại.
“Bông hoa này đẹp thật đấy, mẹ tớ…”
“Bé Yêu, cậu có thể cho tớ mượn bông hoa này một ngày không, tớ muốn cho bà nội xem, hỏi xem bà nội có từng nhìn thấy đoá hoa này ở đâu chưa.”
Bé Yêu còn chưa nói hết thì đã đột nhiên nghe thấy cô bạn mình vừa mới làm quen ngượng ngùng nói.
"Vậy được rồi, Bé Cưng đừng làm hỏng nó nha, ngày mai tớ cũng muốn để cho cha mẹ xem một chút.” Bé Yêu quyến luyến nhìn đoá hoa trong tay một cái, tuy rằng hoa rất đẹp nhưng cô bạn vừa mới kết thân đã mở miệng, cô bé cũng không tiện từ chối, hơn nữa Bé Cưng cũng chỉ mượn một ngày mà thôi.
"Được, cảm ơn cậu nhé Bé Yêu, ngày mai tớ sẽ mang kẹo gạo mà bà nội tớ làm đến cho cậu, ngon lắm đó.” Bé Cưng nghe vậy thì vẻ mặt vui vẻ, chờ lát nữa về hỏi bà nội xong thì cô bé sẽ đi hái thêm một ít nữa, sau đó sẽ chia cho Bé Yêu thật nhiều, thật nhiều.
"Ừm, vậy cứ hẹn như vậy đi, cậu cứ mang hoa về trước, trưa nay tớ phải ở nhà vẽ tranh, sáng mai chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ này nhé." Bé Yêu thấy Bé Cưng vui vẻ như vậy thì bản thân cô bé cũng nở nụ cười theo.
"Được, móc ngoéo đi."
“Móc ngoéo!”
Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi!
Bởi vì đã đến giờ ăn trưa nên hai cô bé lưu luyến không rời chia tay ở bên cầu.
Bé Yêu về đến nhà, người buổi sáng tới thăm hỏi cha mẹ đã rời đi, chẳng qua khi nhìn thấy làn váy ướt đẫm của mình, cô bé vẫn lén lút lên lầu tự mình thay một bộ quần áo khác.
"Bé Yêu, lần sau không được lén chạy ra ngoài, có biết chưa?" Khi Bé Yêu bước xuống cầu thang lần nữa thì đã thấy mẹ nghiêm mặt đứng ở đầu cầu thang.
"Con biết rồi mẹ." Bé Yêu cúi đầu, có chút không vui đi xuống lầu.
"Lần đầu tiên mẹ đưa con về quê, con không biết gì ở đây cả..." Sau đó mẹ bắt đầu giáo dục Bé Yêu đến tận nửa tiếng đồng hồ.
"Được rồi được rồi, mẹ không nói con nữa, đây là sô cô la mà bác Trần mang đến, cầm lấy ăn đi." Sau khi mẹ dạy dỗ Bé Yêu một hồi thì đưa cho cô bé một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt.
"Cảm ơn mẹ, cảm ơn bác Trần, con thích lắm." Cô bé vừa dứt lời thì ôm hộp sô cô la lên lầu, trong lòng nghĩ đến ngày mai sẽ chia sẻ với Bé Cưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận