Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 182: Vô Đề

Mà đêm nay, cô cho vào nhiều tinh hạch như vậy chính là muốn đột phá bình cảnh thứ hai, thăng lên cấp ba.
Sau khi luồng năng lượng được hấp thu vào trong dị năng hạch, cô bắt đầu dẫn dắt chúng lan ra khắp cơ thể, sau đó đưa chúng vào dị năng hạch ở trong đan điền.
Mới hai ngày trước, khi đẩy nhanh tốc độ hấp thụ năng lượng, cô đã hỏi hệ thống liệu rằng nếu tiếp tục hấp thu năng lượng thế này, cô có trở thành người có năng lực cao cấp nhất thế giới này không.
Nhưng tiếc là hệ thống chỉ bảo với cô là bớt ảo tưởng đi.
Bởi vì dị năng của cô vô cùng đặc thù, cho nên sau này, việc thăng cấp sẽ ngày càng khó khăn hơn, giống như năng lượng mà cô cần để thăng cấp cho lần sau sẽ gấp cả trăm lần số năng lượng mà lần thăng cấp lên cấp ba yêu cầu. Và những lần thăng cấp sau cấp bốn sẽ là một thách thức rất lớn.
Mới nghĩ đến thôi cô đã thấy mệt mỏi.
Nhưng hiện tại, điều quan trọng trước mắt là đột phá cấp ba. Theo nguồn năng lượng từng đợt từng đợt tiến vào dị năng hạch, dưới sự tác động không ngừng của cô, tầng bình cảnh kia cuối cùng cũng nứt ra.
Cảm giác bị kìm nén trong một khoảng thời gian quá dài hoàn toàn được giải phóng khiến cơ thể lẫn tinh thần của cô sảng khoái vô cùng. Sau khi thăng cấp, dù là phạm vi khống chế hay khả năng điều khiển đồ vật đều trở nên dễ dàng kiểm soát hơn nhiều so với hồi ở cấp độ hai. Nhưng mà, muốn đạt tới trình độ điêu luyện thì còn cần phải cố gắng luyện tập để ngày một thành thục hơn.
Sau khi ở trong xe để ổn định lại năng lực xong thì cô mới mở mắt ra một lần nữa.
Thế nhưng lúc này, cô mới nhận ra rằng một đêm đã qua và trời đã dần sáng dần lên.
Sau khi ngồi dậy và làm vệ sinh cá nhân luôn trong xe xong, cô mới xuống xe rồi đi về phía đại sảnh xem sắc trời ngày hôm nay, cũng tiện thể đi đánh thức An An luôn.
Chỉ là khi cô vừa bước vào, lập tức bắt gặp một người xa lạ đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh.
Vị khách lạ này nở một nụ cười ấm áp, vừa nhìn thấy cô đã chủ động chào hỏi.
“Chào chú.” Nhìn người đàn ông có đôi nét hơi giống Vân Tô ngồi trên ghế, Biên Duyên nhớ lại những lời Lạc Hồng nói chuyện với cô tối hôm qua cũng đoán ra được phần nào người đàn ông này là ai.
“Chú mạn phép đến thăm thế này, mong cháu thứ lỗi vì đã làm phiền. Chú xin tự giới thiệu, chú là Vân Văn Bân, là cha của Vân Tô. Cháu là Biên Duyên phải không, chú từng nghe Vân Tô nhắc đến cháu vài lần, hôm nay được gặp, quả nhiên khí chất vô cùng xuất chúng.”
“Chú quá lời rồi, chú vừa mới tới sao?” Biên Duyên bắt tay với người ta xong mới ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Vân Văn Bân.
“Chú đến vào tối qua. Thằng Hồng nói cháu đi ngủ rồi nên chú cũng không làm phiền cháu nữa.” Vân Văn Bân nói chuyện nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên gương mặt, ngữ khí mang đôi nét của một vị trưởng bối hiền hòa, dễ nói chuyện.
“Bọn trẻ con hay buồn ngủ sớm, trời vừa tối đã muốn đi ngủ rồi.” Biên Duyên cười xin lỗi. Cũng đâu thể nói thật rằng sau khi dỗ An An ngủ xong thì cô đã lên xe Món Ngon để tu luyện cả một đêm được.
“Đứa nhóc kia còn nhỏ, chú hiểu mà.”
“Nhắc đến thằng bé, chú đã nghe Lạc Hồng kể rồi. Năm năm qua chắc cháu đã vất vả lắm.” Ông ấy đã nghe Lạc Hồng kể về chuyện năm năm về trước, nhưng ông ấy vẫn không xác định được đó có phải hoàn toàn là sự thật hay không, thêm vào đó, ai mà ngờ được, cô gái này ấy vậy mà chỉ một tối kia đã sinh được một đứa nhóc tỳ luôn.
“Chuyện cũ đã qua cả rồi, chú không cần nhắc lại đâu ạ. An An ngoan lắm, nó là món quà to lớn mà ông trời đã dành tặng cho cháu, vì vậy cháu không hề cảm thấy vất vả chút nào hết.” Nhìn thấy ánh mắt hối hận của người đàn ông, nhưng Biên Duyên lại hoàn toàn bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận