Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 143: Vô Đề
Trong phòng tắm đen kịt, Biên Duyên giội mấy chậu nước lạnh lên cơ thể, rửa sạch sẽ mùi thúi trên người rồi mới run rẩy, nhịn cơn rét lạnh mà đi đến xe Món Ngon.
Biên Duyên đi ngang qua lớp phòng ngự, đứng bên cạnh cửa xe nhìn khu chợ hỗn độn một mảnh mà đáy lòng ngũ vị tạp trần, vừa rồi đám địa thú tấn công đầu tiên vào chỗ này, chỉ thoáng chốc chúng đã hủy hoại sạch sẽ một khu chợ sầm uất.
Nhưng Biên Duyên nhìn dòng máu màu xanh lục, rồi nâng hai tay mình lên xem xét, đáy lòng của cô không rõ cảm xúc gì, cô có một năng lượng khủng bố như thế ngoài việc làm người ta hâm mộ, còn sẽ khiến mọi người e dè và khiếp sợ.
Ông bà ta dạy rất đúng, dù cây có mọc thành rừng thì gió mạnh cũng vẫn thổi bật rễ.
Nhưng mấy chuyện đó là việc cô phải suy nghĩ sau này, Biên Duyên nhớ đứa con vẫn còn trên xe đợi mình, nên chỉnh lại biểu cảm thật tốt mới đẩy cửa ra lên xe.
"Mẹ." Cô chỉ vừa bước lên bậc thang, An An đã lao tới chỗ cô như một viên đạn pháo, đôi tay ngắn ngủn của cậu bé ôm lấy bắp đùi của cô, giọng nói nghẹn ngào bị đè lại có chút nặng nề.
"Bảo bối này, mẹ đang dính nước, lát mẹ thay quần áo xong bế con sau nhé." Biên Duyên xoa đầu An An, dịu dàng cười, nhắc nhở cậu bé.
"Vâng, thế mẹ đi thay quần áo đi." An An có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh buốt trong lòng bàn tay của mẹ mình, cậu bé nhẹ nhàng buông hai tay đang ôm bắp đùi của cô ra, thầm nghĩ chắc mẹ rét lắm chứ không làm sao mà bàn tay luôn ấm áp của mẹ lại lạnh lẽo đến như vậy chứ?
"Được rồi." Biên Duyên nghe thế, vuốt đầu mình rồi vội vã bước vào trong phòng thay quần áo. Thời tiết bây giờ vẫn còn rất rét, vừa rồi cô còn xối nước lạnh lên người, cô thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục không thay đồ, chắc chắn bản thân sẽ trở thành một cục nước đá mất.
Mà lúc Biên Duyên đang thay quần áo, không biết bóng dáng của An An đột ngột lóe lên, lập tức xuất hiện trong phòng bếp bằng tốc độ cực nhanh khác hoàn toàn với người bình thường.
"Mẹ rất cực quá rồi, sau này cứ để An An đây bảo vệ cho mẹ." An An ôm ly nước ấm, nhớ lại hình ảnh vừa rồi và gương mặt tái nhợt của mẹ mình, mà chẳng thấy sợ hãi khi bản thân vừa mới thức tỉnh dị năng, ngược lại còn rất tự hào vì sau này cậu bé đã có khả năng bảo vệ được mẹ rồi.
Giống như những người bạn cùng tuổi nói rằng, trong thế giới quái vật hoành hành này mà bản thân không có năng lực, không chỉ không tự bảo vệ được mình, mà ngay cả người thân cũng không thể nào bảo vệ được.
Còn đám quái vật bên ngoài kia, chắc chắn một ngày không xa nữa thôi, cậu bé sẽ không để mẹ một mình đối đầu với chúng nữa. Cậu bé thầm nghĩ, bản thân cũng đã là người đàn ông nhỏ trong gia đình rồi, bản thân cậu bé phải thay mẹ gánh cả bầu trời giống như mẹ đã chống cả bầu trời cho mình vậy.
...
Trong phòng ngủ, Biên Duyên không chỉ thay quần áo mà thuận tiện hấp thụ hai quả tinh hạch cấp ba trong không gian lưu trữ, sau khi cô cảm giác dị năng hạch trong cơ thể không còn cần thiết phải hấp thụ năng lượng thêm nữa, mới cầm khăn mặt đi ra ngoài.
"Mẹ ơi, uống nước đi." Cô vừa bước ra ngoài, An An đã đưa cho cô một ly nước ấm, nước ấm được đựng trong ly thủy tinh nên cô cầm không cảm thấy quá lạnh hay quá nóng, giống hệt như độ ấm của nước mà lúc trước Biên Duyên đã đưa cho An An uống.
"Cảm ơn bảo bối." Cô vừa nuốt xuống một ngụm, nước ấm này không chỉ làm ấm cơ thể của cô mà còn ấm cả lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận