Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 83: Vô Đề
“Cảm ơn.” Nhìn Vân Tô, Biên Duyên không biết nên nói gì, có thể nhường phòng tu luyện của anh cho cô, cô sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này.
“Nếu muốn cảm ơn, sau này làm thêm chút đồ ăn cho tôi là được, hai mẹ con cô có muốn ăn thêm chút không?” Vân Tô cầm đũa nhìn hai mẹ con trước mặt, dù sao trong lòng ai mà chẳng có chút bí mật, nếu Biên Duyên đã không nói rõ, vậy anh cũng sẽ không hỏi, giống như anh vậy, không phải cũng giữ lại át chủ bài sao.
“Chúng tôi vừa ăn no rồi, hiện tại không ăn nổi nữa, anh cứ từ từ ăn.” Biên Duyên nhìn anh cười.
“An An thì sao?” Vân Tô dời mắt về phía cậu bé.
“Chú ăn đi, An An không đói bụng.” An An vỗ bụng nhỏ của mình rồi nói.
“Vậy chú không khách sáo nữa, sân huấn luyện này rất lớn, cô có thể dẫn An An đi xung quanh xem.” Vân Tô cầm đũa gắp đồ ăn, hôm nay chưa vội rèn luyện, vẫn nên để Biên Duyên làm quen với cảnh vật xung quanh trước đã.
“Ừm, vậy anh cứ từ từ ăn, tôi dẫn An An đi xung quanh xem một chút.” Biên Duyên nhìn động tác ăn cơm của anh, trong lòng tự nhủ không hổ là anh trai lúc nào cũng duy trì thiết lập công tử ưu nhã dưới ngòi bút của tác giả, rõ ràng đói đến mức bụng cũng réo rồi, nhưng khi anh ngồi xuống trên bàn gỗ đơn sơ này, khẽ động đũa, động tác và dáng vẻ kia, nhìn qua giống như ăn cơm trong nhà hàng cao cấp vậy, hình tượng quả thực không có kẽ hở.
Biên Duyên nắm tay con đi về phía trước, thấy một danh sách hạng mục huấn luyện của tiến hóa giả, nhìn từng hạng mục huấn luyện phía trên, Biên Duyên không khỏi giơ ngón tay cái trong lòng cho bọn họ, trình độ ma quỷ này còn hung ác hơn huấn luyện lính đặc chủng trong phim truyền hình!
Cũng khó trách Chấp Băng có thể có được địa vị cao như vậy trong khu vực, lực trói buộc với bản thân này cũng không phải thứ mà người bình thường có thể làm được.
Biên Duyên cảm thấy hạng mục mà bản thân đặt ra so với những mục huấn luyện cường độ cao trên này thì chỉ là mưa phùn.
Biên Duyên dắt tay con, vừa đi vừa giải thích các dụng cụ huấn luyện xung quanh mà cô biết với An An đang tò mò nhìn ngó, còn những thứ cô không biết, cũng chỉ có thể đi hỏi Vân Tô.
Sau khi đi dạo một vòng trở về, Vân Tô đã ăn cơm xong, đang ngồi tiêu cơm chờ bọn họ.
“Cảm thấy thế nào?” Trông thấy bọn họ, Vân Tô cười đi tới.
“Quá độc ác.” Sau khi đi một vòng, Biên Duyên chỉ có thể có được một kết luận như thế, hung ác với bản thân như vậy, sao phải lo thực lực không lớn chứ!
“Đi thôi, dẫn cô tới phòng tu luyện của tôi, lát nữa ghi lại dấu vân tay thì lần sau cô qua đây cứ thế tự đi vào là được.” Vân Tô nghe Biên Duyên đánh giá như vậy thì mỉm cười rồi nói, trong thế giới tận thế này, bọn họ không hung ác với mình, thì sau khi rời khỏi đây sẽ dễ bị dị thú dạy làm người, vận may tốt thì còn có thể sống sót quay về, vận may không tốt thì ngay cả cơ hội hung ác với bản thân cũng không còn.
“Được.” Nhìn ánh mắt Vân Tô, Biên Duyên cũng hiểu được suy nghĩ của anh, anh chỉ hy vọng mỗi đội viên của mình ra ngoài làm nhiệm vụ đều có thể quay về không chút tổn hại mà thôi.
“Tối nay cảm ơn cô đã mời, tôi rất hài lòng.” Nhớ tới mỹ vị vừa rồi, Vân Tô còn cảm thấy dư vị vô tận, không biết ngày mai mình ăn cơm ông Chu nấu có thể thấy không ngon hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận