Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 203: Vô Đề

Đám dã thú phát hiện ra nguy hiểm, nhấc móng guốc lên chuẩn bị chạy trốn.
Đáng tiếc là sao Thích Uyên có thể buông tha cho chúng nó được, sau khi từng đợt âm thanh xé rách không khí mà đến, mấy mũi tên lửa không chút chần chừ đâm thủng thân thể của chúng nó.
"Anh Năm, anh theo tôi xuống đó một chuyến." Thích Uyên thấy dã thú đã chết bất đắc kỳ tử bèn bảo người đưa ba lô lên cho anh ta, sau đó bảo anh Năm dựng cho anh ta một con đường, hai người không chút chần chừ ra khỏi tường cao.
Thích Uyên mang theo anh Năm đi tới trước mặt dã thú, dùng dao găm lấy tinh hạch của chúng nó ra rồi lại lấy máy ảnh chiếu vào chúng nó, sau đó anh ta vung tay lên, dùng ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu đốt chúng nó thành tro.
Sau khi anh ta xử lý đám dã thú xong thì mới đưa người đi về phía gốc cây mà vừa rồi đám dã thú dừng lại, đi vòng vòng xung quanh gốc cây kia.
"Cây này đẹp thật đấy!" Anh Năm nhìn gốc cây đang tỏa ra ánh huỳnh quang trước mặt thì cảm thán ra tiếng.
"Chụp ảnh, lấy mẫu." Nhiệm vụ của bọn họ khi đến nơi này chính là mang những thứ khác biệt về, chỉ cần là thứ anh ta cảm thấy có giá trị thì sẽ đều yêu cầu lấy mẫu mang về.
Sau khi Thích Uyên xác định gốc cây này không có nguy hiểm thì đeo găng tay vào gỡ lấy lá, thân cây và nhiều thứ khác từ trên cao.
Anh ta gỡ xuống xong thì lại chiết một phiến lá xuống rồi chiếu đèn pin lên, lớp lông tơ phía trên hiện lên vô cùng rõ ràng, sau khi suy nghĩ kỹ, anh ta thẳng tay tháo mặt nạ xuống, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Một lượng nhỏ lông tơ vừa mới đi vào phổi anh ta mà cảm giác buồn ngủ kia đã trong nháy mắt ập tới.
Anh ta lắc đầu một cái rồi ném lá đi, mang theo anh Năm trở lại bên trong tường cao.
Sau đó, anh ta bảo ba người gác đêm đi nghỉ ngơi, còn anh ta và anh Năm thì ngồi bên lửa trại bắt đầu một vòng canh gác im lặng mới.
Thích Uyên có thể không nói lời nào trong suốt một khoảng thời gian dài nhưng người đàn ông được gọi là anh Năm kia thì không được, đặc biệt là về chuyện của Biên Duyên mà hôm nay bọn họ gặp được, anh ta rất muốn biết giữa cô và đoàn trưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Đoàn trưởng, anh kể một chút chuyện của cô Biên đi." Anh Năm nhích tới gần Thích Uyên, hạ thấp âm thanh rồi nhỏ giọng nói.
"Có tinh thần như vậy thì lên tường cao tuần tra đi." Thích Uyên nghe vậy thì lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
"Đến mức như vậy sao, tôi chỉ muốn chứng thực một chút xem cô Biên trước kia có thật sự là vị hôn thê của anh không thôi mà?" Anh Năm không hề e dè trước ánh mắt của anh ta, cơ thể dựa vào phía sau lười biếng nói.
"Trước kia thì đúng, hiện tại không phải." Thích Uyên nhìn ra anh Năm đang có hứng thú với Biên Duyên, khoé mắt anh ta liếc về phía Biên Duyên một cái, sau đó thản nhiên lên tiếng.
"Tôi cảm thấy cô Biên rất đáng yêu, vậy mà sao lúc đoàn trưởng nhìn về phía cô ấy, trong ánh mắt lúc nào cũng có chút cảm giác khiến người ta không thoải mái vậy?" Anh Năm nghiêng đầu sang một bên, có chút không hiểu đoàn trưởng bọn họ, trong đoàn cũng có không ít nữ sinh âm thầm có hứng thú với anh ta mà cũng đâu thấy anh ta dùng ánh mắt như thế để nhìn bọn họ đâu.
"Anh bảo vệ cô ta quá nhỉ." Thích Uyên quay đầu nhìn anh Năm một cái, tên này từ trước đến nay vốn nhiều chiêu trò gian xảo, chẳng qua anh ta vẫn chưa từng thấy tên này bảo vệ ai như vậy ở trước mặt mình.
"Chỉ là tôi cảm thấy kỳ quái mà thôi, chẳng lẽ trước kia cô Biên đã làm ra một số chuyện khiến anh chán ghét hay sao?" Anh Năm nhìn lướt qua đoàn trưởng của bọn họ một cái, trước kia anh ta chưa bao giờ tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hôm nay anh ta tin rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận