Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 318: Vô Đề
“Không biết ông đang nói cái giống gì nhưng chắc chắn chẳng phải lời hay ho gì rồi.” Tuy Biên Duyên không nghe hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta thì biết nó rất ác ý, không phải lời tốt đẹp gì.
Khi cô vung tay, không khí xung quanh bắt đầu tụ lại, theo đó lỗ đen trước mắt càng ngày càng lớn, một viên pháo lửa màu lam mang theo tia chớp đầy nguy hiểm từ từ ngưng tụ, theo suy nghĩ của Biên Duyên, nó lao thẳng về phía ông lão với tốc độ nhanh nhất.
Sau đó vang lên một tiếng nổ ầm, viên pháo đã không thấy đâu.
Nhìn ông lão thoát khỏi lĩnh vực khống chế của cô và né được viên pháo, đôi mắt Biên Duyên hơi nheo lại, xem ra năng lực của ông ta đã đạt tới trung cấp trở lên, chỉ như vậy mới có thể thoát khỏi khống chế trong lĩnh vực của cô mà thôi.
“Hệ khống chế.” Cảm nhận lực cản không ngừng công kích xung quanh mình, nụ cười trên mặt ông lão dần biến mất, xem ra ông ta đã đánh giá thấp cô gái trên mặt đất này rồi.
Theo tiếng gầm vang lên, cơ thể của ông lão bắt đầu biến hóa, nhìn cơ thể ông ta dần to lên, Biên Duyên nheo đôi mắt rồi cong khóe miệng, vung tay khống chế □□ tiếp tục bắn về phía ông lão đang biến hình.
Ông lão đang biến hình cũng không nghĩ rằng Biên Duyên lại ngang ngược như vậy, ông ta còn chưa biến hình mà đã tấn công trực tiếp rồi, cũng may giờ phút này xung quanh ông ta tự ngưng tụ ra một lớp phòng ngự, nhưng cho dù như thế, ông ta vẫn bị pháo lửa oanh tạc.
Những hòn đá vụn rớt xuống từ vách tường đá, nhìn cơ thể to lớn trong đống đất bụi kia, Biên Duyên vẫn không chút do dự nã cho ông ta một pháo.
Vài phát pháo lửa liên tục công kích khiến tốc độ biến thân của ông lão chậm lại, dù cho giờ phút này ông ta tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng cô vô sỉ, nhưng tràn ra khỏi miệng lại biến thành từng tiếng gầm gừ đầy giận dữ.
Cuộc chiến bị đánh đơn phương này kéo dài hơn một phút, cuối cùng ông lão cũng tránh thoát khỏi công kích khống chế của cô và hoàn toàn biến thân xong.
Biên Duyên phất đi cát bụi trước mặt, nhìn quái thú cao hơn năm mét, trên người bọc vảy giáp, đầu mọc sừng, tay chân cường tráng không ngừng vung móng vuốt sắc bén với cô, nụ cười trong mắt càng sâu hơn.
Cô vung tay, một phát pháo lửa màu lam đầy nguy hiểm tiếp tục lao về phía ông ta.
Nhưng điều khiến Biên Duyên ngoài ý muốn đó là, lúc này ông ta không còn tránh né như ban nãy mà để cho phát pháo ấy nã vào người mình.
“Không oanh tạc được.” Nhìn phát pháo chỉ có thể khiến ông ta lùi về sau vài bước, trong mắt Biên Duyên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quái thú khổng lồ thấy vậy, trong đôi mắt thật lớn lộ ra sự đắc ý, sau đó dùng móng vuốt thô to ngưng tụ ra một quả cầu đất thật lớn rồi ném về phía Biên Duyên với tốc độ cực nhanh.
Ở trong mắt của quái thú khổng lồ ấy, quả cầu đất đó không hề to chút nào, nhưng với Biên Duyên mà nói thì quả cầu đất ấy còn to hơn cả cô.
Thấy trận mưa quả cầu đất như vậy, cô tập trung hết toàn bộ giác quan đạp lên ngọn gió lạnh và nhanh chóng né tránh chúng nó.
Sau một hồi né tránh, Biên Duyên lơ lửng giữa không trung, nhìn từng cái hố to gồ ghề lồi lõm trên mặt đất, cô không khỏi tấm tắc vài tiếng.
Ông lão thấy vậy cũng vô cùng giận giữ, trận mưa cầu ồ ạt như thế mà cô lại không bị thương chút nào, hơn thế còn có thể đạp lên gió lạnh lơ lửng giữa không trung, điều này khiến ông ta thấy nghi ngờ về hệ khống chế của Biên Duyên đứng đối diện mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận