Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 254: Vô Đề

Anh Năm liếc nhìn Vân Tô, nếu đã lấy dễ như vậy thì lần đầu tiên Vân Tô lặn xuống đã lấy được rồi, vậy nên anh ta đồng ý với lời nói của bọn họ, trong thế giới sương mù này, nói chuyện phải bằng thực lực.
“Nếu vậy thì tôi không khách sáo nữa, tôi không cần Tịnh Lam nên sẽ cho mọi người hết.” Dù sao lần trước bọn họ hái Tịnh Lam cũng không dùng hết, lần này cô đã có được thứ tốt nên không cần phải hái Tịnh Lam thêm nữa.
“Vậy không được đâu, cô đã dẫn chúng ta tới đây thì Tịnh Lam phải chia cho cô phân nửa chứ!” Vân Tô nhăn mày không đồng ý, không có Biên Duyên nói cho họ biết và dẫn đường tới đây thì bọn họ sẽ không bao giờ nhìn thấy Tịnh Lam.
“Vậy được rồi.” Biên Duyên thấy ba người như thế thì không nói thêm nữa, cùng lắm sau khi cô làm ra thứ tốt từ Tịnh Lam sẽ chia cho bọn họ thêm một ít.
Chỉ là sau khi mọi người hái Tịnh Lam xong, cô lấy do tắm rửa để ở lại trong hang động.
Đường đi hiếm khi được gặp một suối nước nóng như thế này, mọi người đều hiểu cô muốn thư giãn sau thời gian đi lâu như vậy, vậy nên mọi người đã dặn cô đừng ngâm mình quá lâu sau đó ra khỏi hang động.
Biên Duyên ngồi bên cạnh suối nước nóng, dùng lĩnh vực mở rộng xác định mọi người đã rời đi hết, sau đó mới lấy đồ ăn ra, rồi cho tinh thể đỏ rực mới lấy từ bộ xương lúc nãy vào hệ thống để giám định.
Lúc cô mới lấy được viên tinh hạch, cô đã thấy nhân của nó rất khác biệt với những tinh hạch khác, lúc ấy trong đầu cô đã nảy ra ý tưởng.
Nhưng khi Biên Duyên nghe chỗ đó từ hệ thống thì càng kích động hơn.
Cô cất tinh hạch đi, xóa dấu vết của xe Món Ngon, sau đó ngâm mình trong nước một lúc rồi mặc quần áo và đi ra ngoài.
Mãi đến khi sau này, khi bọn họ đã vượt qua đủ loại nguy hiểm rồi lại đến hồ nước bên cạnh, trong đầu Biên Duyên thỉnh thoảng vẫn nhớ lại tin tức mà hệ thống nói cho cô lúc ấy.
Biên Duyên nhìn mặt hồ bằng phẳng trước mặt, cô xoa xoa hai má, trong đầu càng thêm kiên định với ý tưởng này, sau khi trở về sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, có thể cô sẽ trở lại thế giới sương mù.
Màn đêm càng ngày càng tối, mặt hồ yên tĩnh bắt đầu xáo động, rất nhiều con vật liên tục chạy về phía trung tâm hồ nước, nhưng cuối cùng chỉ có thú đêm và địa thú là tới được trung tâm nhiều nhất.
Nhóm người bọn họ yên lặng coi chừng bên cạnh, thấy thời gian trên đồng hồ sắp đến giao hẹn, dù sao bây giờ bọn họ cũng không muốn làm vật hy sinh.
Ban đêm, lốc xoáy sương mù đen giữa hồ không ngừng lập lòe ánh lửa và gầm rú, nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều loại thú mà họ không biết liên tục lao vào.
Sau một đêm, chân trời mới lóe ánh nắng, Vân Tô xem giờ trên đồng hồ rồi lấy một cây gậy lửa đặc biệt từ trong ba lô đưa cho đội viên kế bên.
“Ném.” Các đội viên nghe lệnh của anh thì chuyển động cánh tay, hít vào một hơi, sau đó dùng sức ném cây gậy được chế tạo đặc biệt vào lốc xoáy sương mù đen giữa hồ.
Bùm!
Một âm thanh khó chịu vang lên, Vân Tô rút khẩu súng năng lượng về, anh nhìn cây gậy chế tạo đặc biệt bị anh bắn trúng đang bùng lên ánh sáng màu xanh cực mạnh.
Ở giữa hồ nước, nơi lửa và máu giao nhau, vẫn dễ dàng thấy được ánh sáng màu xanh lam.
Sau khi ánh sáng màu xanh biến mất, ngọn lửa trong lốc xoáy sương mù đen cũng biến mất theo, đến khi ánh sáng xanh lục lóe lên, lúc này Vân Tô mới kêu mọi người xung quanh chuẩn bị xuống hồ.
Mặt dù giữa hồ nước không gần bờ nhưng đối với người có dị năng như bọn họ mà nói, chỉ cần dị năng giả hệ thủy điều khiển một con sóng lớn thì đã nhanh chóng đưa họ đến gần vùng sương mù đen.
Nắng mai đã chiếu xuống, số thú còn lang thang trong lốc xoáy không nhiều, sau khi bọn họ giải quyết bọn chúng, cả nhóm chui thẳng vào trong lốc xoáy sương mù đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận