Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 230: Vô Đề

“Chú Vân, cháu không có việc gì, hiện tại cháu có thể cố gắng qua sông, sau khi qua bên đó thì cháu nghĩ ngơi sau cũng được.” Tiền Tiêu nhìn ông ấy rồi nói với sự kiên quyết.
“Xuất phát thôi chú Vân, một lát em ấy không đi được nữa thì cháu sẽ cõng nó đi tiếp.” Tiền Tiễn là anh trai song sinh của Tiền Tiêu, nên anh ta có sự hiểu biết rất rõ về tính cách của em gái.
“Được rồi, đi thôi.” Chú Vân liếc nhìn hai anh em này một cái cách trầm ngâm, sau đó đứng dậy.
Những người khác đồng loạt nâng tay lên huy động dị năng, người thì chuẩn bị xây cầu băng qua sông, người thì dập tắt lửa, tốc độ mọi người rất nhanh chóng.
“Đợi đã!” Đứng trên cây cầu do dị năng giả hệ kim tạo ra, đột tác của Biên Duyên đột nhiên dừng lại, rồi vội vàng hét lớn một tiếng: “Tất cả lùi về!”
Những người khác nhận thấy không khí không đúng, nhanh chóng rút về rừng rậm.
“Những người bằng hữu chờ một chút, hãy để cây cầu lại cho chúng tôi đi!” Đúng lúc này, đối diện rừng rậm xuất hiện vài người dị năng giả, khi bọn hắn nhìn thấy cây cầu ở trên mặt sông chưa kịp thu hồi lại, trong mắt bọn họ lập lòe ánh sáng.
“Là dị năng giả ở khu vực khác.” Chú Vân nhìn những nhân loại xuất hiện ở phía đối diện, đôi mắt ông ấy trở nên sắc bén, nhìn thấy động tác của vài người trong đó còn rất nhanh, nhưng khẳng định là họ không phải đến đây tìm người.
Xào xạc…
Ngay lúc này, bọn họ nhìn thấy phía sau cánh rừng có một diện tích cây cối đang đổ xuống, khói bụi bốc lên cách bờ sông ngày càng gần, một cổ uy áp cực lớn trong nháy mắt bao trùm lấy mảnh đất xung quanh.
Xuyên qua khe hở lớp bụi gai, Biên Duyên nhìn thấy được thứ có thể mang đến sự hủy diệt lớn cho nơi đây, đó là một con mãng xà rất lớn dài chừng trăm mét da màu hồng lục, con mãng xà này còn lớn hơn những con mãng xà trước đây cô từng thấy.
Trên đầu nó còn mọc sừng, ở chỗ bảy tấc, có hai cây móc gai xương, cái miệng ngoác to đầy răng nanh đáng sợ, quái vật này không thể gọi là mãng xà nữa rồi.
“Chạy mau.” Chú Vân nhìn thấy đám người đối diện bắt đầu băng qua sông, vội vàng nói với những người xung quanh.
“Bạn tốt, đừng đi, hãy giúp chúng tôi với.” Những người đó vừa chạy qua cầu vừa gọi bọn họ, động tĩnh lớn như vậy, dường như sợ con quái vật kia không chú ý đến bọn họ vậy.
“Khốn kiếp, mọi người đi trước, tôi bọc phía sau.” Biên Duyên ánh mắt lạnh lẽo, những người này rõ ràng là muốn mang tai họa đến cho bọn cô, cô ở lại nếu đánh không lại thì vẫn có cách tự bảo vệ mình khỏi quái vật, nhưng người khác thì không chắc, hơn nữa trước mắt cô không muốn bọn họ phát hiện ra cô có ý định khác.
“Không được, chúng ta cùng đi.” Chú Vân dùng ánh mắt không tốt liếc nhìn đám người đó, ông ấy sao có thể bỏ lại Biên Duyên để bản thân chạy trốn chứ.
“Chú Vân, một mình cháu có cách bảo vệ bản thân, nhưng nếu các người lưu lại đây, chỉ sợ khả năng của cháu vô dụng, mà các người cũng không giúp được gì.” Hơi thở con mãng xà này rất đáng sợ, nếu tất cả những người sở hữu dị năng đồng loạt tấn công nó, kết quả tốt nhất có thể chính là hai bên đều bị tổn thương.
“Chuyện này...” Chú Vân nghe vậy, hiểu được ý tứ trong lời nói của Biên Duyên, bọn họ ở lại cũng không có cách nào giúp được, thậm chí có khả năng kéo chân sau của cô.
“Chú Vân, chúng ta qua sông rồi gặp nhau, nếu giờ không đi, chúng ta ai cũng không rời đi được.” Biên Duyên thấy ông ấy do dự, lại nói thêm một câu.
“Được, gặp nhau bên kia sông, cháu nhất định phải đến, nếu không chú Vân này chỉ còn cách đi theo cháu.” Ông ấy thấy cô kiên trì như vậy, hơn nữa thái độ trên gương mặt cô còn có ý tự tin, chú Vân mới cắn răng quyết định/
“Một lát gặp lại.” Biên Duyên vừa nói vừa làm động tác đẩy bọn họ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận