Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 315: Vô Đề
“Đi đi, hẹn mai gặp lại.” Biên Duyên nhìn bóng lưng phấn khởi của hoàng tử Nixon, thầm suy nghĩ ngày mai bản thân phải làm gì để anh ta không quá bị mất mặt đây.
Dù sao thì thực lực của cô cũng không giống với người khác, hiện tại cô cao hơn anh ta một cấp, thẳng ra mà nói thì sau khi cô mở ra lĩnh vực cấp sáu, một khi Nixon bước vào trong giới hạn phạm vi này, cô hoàn toàn có thể đập anh ta không khác gì một đứa nhóc, từng cú từng cú một.
Người đã biết kết cục của trận đấu như cô, khác với niềm hân hoan của Nixon lúc này, tâm trạng của cô là vừa bất lực vừa phức tạp.
Đêm đó, Vân Tô, người tháp tùng trưởng khu Lục đến kí hiệp định hòa bình với hoàng tử Nixon, cũng biết được tin tức này.
Về vấn đề này, Biên Duyên không còn cách nào khác ngoài việc kể lại với anh về những chuyện đã xảy ra, đồng thời muốn anh đi cùng với mình.
Sáng hôm sau, khi Biên Duyên ngồi vào trong xe, cô nhận ra bản thân không phải là người duy nhất ngồi trong này.
Mặt Vân Tô đen như đít nồi: “Không biết bọn họ biết tin từ đâu, nói muốn đi cùng.”
Biên Duyên liếc nhìn chú Vân và những người khác, không từ chối: “Vậy thì đi thôi.”
Chú Vân nghe thế thì cười vui vẻ, bọn họ luôn biết thực lực của Biên Duyên rất mạnh nhưng tiếc rằng chưa có cơ hội được tận mắt chứng kiến, hôm nay là cơ hội ngàn năm có một, sao mấy người này có thể bỏ lỡ: “Thằng nhóc này, Biên Duyên đồng ý rồi kìa, lái xe đi.”
----------
Bọn họ không phải là những người duy nhất có suy nghĩ như vậy, khi đoàn người Biên Duyên đến bên thung lũng, ngoài nhóm của hoàng tử Nixon ra, còn có đám người trưởng khu Lục cũng đã đứng đó mỉm cười với bọn họ.
Bên cạnh đó bọn họ còn tìm được một vị trí vô cùng thuận tiện cho việc theo dõi trận đấu, lúc nhìn thấy chú Vân, nụ cười của đám người lại càng tươi thêm đôi phần.
“Giao đấu học hỏi, mong các vị nương tay.” Sau khi chào hỏi xong, trưởng khu Lục cười nói với hoàng tử Nixon – người đang hừng hực ngọn lửa chiến đấu.
Hoàng tử Nixon vui vẻ gật đầu, trông không khác gì đứa nhóc ngây thơ được người lớn cho kẹo: “Được.”
Trưởng khu Lục nhìn Nixon, đến khi quay sang nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Biên Duyên, không hiểu sao ông ta lại có trực giác rằng Biên Duyên hoàn toàn không hề có bất kỳ áp lực nào trước trận đấu này: “Cô nhẹ tay thôi nhé.”
Biên Duyên im lặng nhìn trưởng khu, rồi cùng Nixon đi xuống thung lũng.
Nixon đi tới chính giữa, cả cơ thể đột ngột xảy ra biến đổi, rõ ràng nhất chính là sau lưng anh ta bất ngờ mọc ra một đôi cánh màu trắng tinh khiết, thoạt nhìn vừa mạnh mẽ vừa cứng cáp: “Tới đi.”
Ngồi bên rìa của thung lũng, Lạc Hồng và những người khác chỉ có dị năng cấp bốn trở xuống đều đồng thời cảm nhận được một làn sóng áp bức ngay vào thời điểm khí thế của Nixon mở ra.
Nhưng Biên Duyên thì hoàn toàn ngược lại, cô đứng đó nghe thấy lời nói kia vẫn không đá động gì, nhưng điều mà mọi người không biết chính là: vừa rồi cô đã mở lĩnh vực của mình ra, người sở hữu sức mạnh cấp sáu đặc thù với hệ khống chế như cô, lĩnh vực này đã đủ bao lấy mọi sự vật nằm trong thung lũng này.
Còn với Nixon, người vừa giải phóng một phần hình thái thú, toàn bộ cơ thể của anh ta đã sớm bị cô ấy khóa chặt lại rồi.
Vì nể mặt hoàng tử, cô quyết định tạm thời chưa phong ấn năng lực của anh ta, để anh ta ở lại trong lĩnh vực này chiến đấu với cô vài hiệp.
Khi anh ta vỗ cánh, những sợi lông trắng muốt ngay lập tức tấn công về phía cô như mũi kiếm bén nhọn, nhưng cô chỉ bình tĩnh xoay người tránh né, hàng chục sợi lông vũ sượt qua người cô không khác gì những thanh dao đoạt mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận