Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 217: Vô Đề

Cố Hàm Ngọc thấy hình ảnh này, gương mặt cũng xuất hiện nụ cười như ý. Nhưng một giây sau, nụ cười của cô ta lập tức cứng đơ lại.
Bởi vì nhánh cây của cô ta thả ra đến gần Biên Duyên trong gang tấc lại không nhúc nhích nữa, giống như có thứ gì đó đang cản lại. Dù cô ta dùng hết sức điều khiển, thì chúng ta vẫn không cử động mà đứng yên tại chỗ giống như bị đứng hình.
Nhưng khi cô ta lướt mắt nhìn nước trong dòng suối vẫn còn chạy róc rách, lập tức biết thời gian không có ngưng đọng, chắc chắn tại Biên Duyên đã làm cái gì trước đó, nhưng cô thật sự làm được cái gì chứ? Điều tra của căn cứ cho biết, cùng lắm cô chỉ có cơ thể tiến hóa giả cường lực, năng lực cấp hai mà thôi.
Lúc cô ta đang nghi ngờ, Biên Duyên nhìn những nhánh mây dày chi chít có thể đâm cô thành tổ ong trước mắt, con ngươi híp lại lạnh lẽo như băng. Theo ánh sáng màu lam lưu chuyển trong đôi mắt của cô, một luồng khí tức mạnh mẽ lập tức phát tán ra, những nhánh cây đang hùng hổ lao về phía trước kia lập tức yếu ớt bị luồng khí tức mạnh mẽ này xoắn thành mảnh vụn.
Tình hình thay đổi trong nháy mắt, Cố Hàm Ngọc nhìn đám dây leo biến thành bọt bay loạn xạ, hai mắt cũng dần dần đỏ bừng lên cho đến khi tất cả nhánh mây bị dập nát, dị năng hạch của cô ta cũng bị chấn động mà phun ra một ngụm máu tươi. Cả người kiểm soát không được, lảo đảo đi ngược ra sau.
Cố Hàm Ngọc chật vật, ngã nhào trên mặt đất nhìn hình ảnh trước mắt mà ánh mắt không tin nổi.
"Sao, không thể đợi được mà muốn giết người diệt khẩu à?" Ngay sau đó, thân thể của Biên Duyên đằng trước chợt lóe lên. Người lập tức xuất hiện ở trước mặt cô ta, nắm cằm của Cố Hàm Ngọc lên với nụ cười tươi trên mặt, một luồng khí lạnh lẽo từ sống lưng của cô ta chạy lên đỉnh đầu.
"Cô hẹn tôi ra đây chỉ nghĩ đến việc đàm phán thôi sao?" Sau khi ngây người một lát, Cố Hàm Ngọc biết mình không phải đối thủ của Biên Duyên, đáy mắt lộ ra vẻ trào phúng. Lần này, là thái độ khinh bỉ của cô ta.
Cô ta tưởng rằng mười mấy năm qua, bản thân đã kiểm soát được hoàn toàn con người này rồi, sao có thể đột nhiên thức tỉnh được chứ?
"Mỗi chuyện cô gây ra cho Tiểu Quai, có chết một trăm lần cũng không đủ. Sự chân thành của cô ấy đổi lại một ác ma như cô, chỉ sợ là chuyện cô ấy hối hận nhất cả đời này. Ngay cả tên của cô, cô ấy không muốn nhắc lại lần nào nữa." Nhắc đến Tiểu Quai, Biên Duyên càng dùng sức bóp mạnh cằm của Cố Hàm Ngọc hơn. Cô ta hành hạ Tiểu Quai hơn mười năm, sao có thể để cô ta chết dễ dàng như vậy được?
"Đúng rồi, chuyện của cô với cô ấy bắt đầu từ Tịnh Lam, thế không ngại dùng Tịnh Lam làm phần kết nhỡ!" Biên Duyên nhìn gương mặt không tức giận cũng không hối hận của Cố Hàm Ngọc, khóe miệng của cô nhẹ nhàng cong lên. Những chuyện Cố Hàm Ngọc gây ra cho Tiểu Quai, cô có thể để cho cô ta tận hưởng một lượt, với tinh thần lực hiện tại của cô dư dả dùng ám chỉ tinh thần với cô ta.
Chẳng phải cô ta rất thích điều khiển người khác à? Thế bây giờ không thiệt thòi cho cô ta, để cô ta trở thành con rối cho người khác điều khiển là được rồi.
"Tịnh Lam? Cô muốn làm cái gì?" Tuy cô ta không biết Tịnh Lam là cái gì, nhưng nhớ đến đóa hoa màu xanh mà hai người nhặt được khi gặp nhau, đáy mắt Cố Hàm Ngọc hiếm khi xuất hiện sự bối rối.
Vậy mà Biên Duyên lại biết rõ đóa hoa kia tên gì, thế thì chắc chắn tác dụng của nó cô cũng biết rất rõ phải không?
"Chẳng phải cô rất thích ám thị tinh thần với người khác sao? Bây giờ, tự mình cảm nhận mùi vị đó đi." Biên Duyên vừa dứt lời, cô lấy từ trong túi quần ra một đóa hoa Tịnh Lam màu lam đặt lên lỗ tai của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận