Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 17: Vô Đề

Là nơi rất nhiều người hướng về, đáng tiếc từ đây đến khu bảy đường đi vô cùng nguy hiểm, không có đoàn lính đánh thuê có thực lực bảo vệ, chỉ với tiến hóa giả trong nhà bọn họ căn bản không thể nào đến được đó.
“Anh nói cái gì vậy, nhà chúng tôi là loại người đó sao?” Anh Dương nghe xong giả vờ không hài lòng liếc anh ta một cái, nhà bọn họ không phải loại người vong ân bội nghĩa.
“Phải phải phải…tôi nói sai rồi.” Anh béo vội vàng đánh miệng sau đó tiếp tục khoác vai anh Dương.
Biên Duyên nghe hai người khen nhau cũng không xen vào, mà trong đầu bắt đầu nhớ lại tình tiết, anh béo nói không sai, Boss phái phản diện trong nguyên tác lúc chưa bị kích thích hoàn toàn hắc hóa thì anh thực sự là tinh anh trong tận thế nổi tiếng như nam chính.
Nhưng người thường xuyên đọc đều biết, nhân vật phía trước được người ta yêu thích kính trọng, chỉ có sau này gặp phải liên tiếp chuyện do mẹ ruột tác giả tạo ra, chịu đủ loại tuyệt vọng đẩy vào trong bóng tối mới dần dần hắc hóa.
Nhớ đến ban đầu nguyên chủ bị mê hoặc ném chết An An trước mặt anh, mà anh tức giận trực tiếp phân thây nguyên chủ, đến bây giờ Biên Duyên không những cảm thấy không tốt, thậm chí cảm nhận sau lưng đều là gió lạnh.
Cho dù anh bây giờ có hắc hóa hay không cô cảm thấy mình nên tránh xa anh, dù sao anh sau khi hắc hóa không phải đáng sợ bình thường, đến cả trước khi hắc hóa cũng không phải là người dễ chọc.
Ngọc diện hồ ly trong truyền thuyết chính là chỉ Vân Tô ngoài mặt thì cười dịu dàng như ngọc nhưng thủ đoạn không hề dịu dàng, thậm chí là xảo trá tàn nhẫn.
So với tính cách nam chính trong nguyên tác, Biên Duyên cảm thấy Vân Tô vui buồn thất thường mới là người khó đối phó nhất.
Bởi vì bạn căn bản không biết rằng lúc anh đang cười với bạn trong lòng rốt cuộc nghĩ cái gì, mặc dù có khả năng thực sự là cười, nhưng khả năng rất lớn là đang nghĩ tính kế bạn như nào.
Sau khi về đến xe kết hợp với nhà, Biên Duyên vừa chuẩn bị nguyên liệu cần dùng cho ngày mai vừa nói thầm trong lòng, mấy ngày tới mình tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi khu bán hàng nửa bước, bởi vì cô không hề muốn đụng phải người của Chấp Băng.
Dù sao buổi tối trước tận thế, mặc dù Vân Tô và Nguyên chủ trúng bẫy của người khác, nhưng Vân Tô quả thực không thích nguyên chủ, vì vậy lúc anh phát hiện Biên Duyên xuất hiện ở đây, liệu có khi nào ra tay với cô không thì không ai biết được.
Còn về Liệt Hỏa không cùng đến thành tây với Chấp Băng, cô cũng hi vọng bọn họ tốt nhất đừng đến đây, bởi vì mấy trợ thủ đắc lực bên cạnh nam chính, trước tận thế là bạn tốt của anh ta, vì vậy lúc nguyên chủ bám lấy nam chính, bọn họ cũng từng thấy cô.
Đồng thời Biên Duyên càng mong muốn nhanh chóng mạnh lên, cô quyết định sau khi mình thức tỉnh dị năng, trong tay có tiền sẽ đưa An An chuyển nhà, chuyển đến khu mười một nơi cách xa khu bảy, rất ít khi xuất hiện trong sách, cô không tin đến lúc đó vẫn còn có thể đụng trúng người quen.
Dù sao thì sau này dù là nam nữ chính hay là Boss phản diện, bọn họ thường xuyên xuất hiện ở khu tám trở về trước, còn về bốn khu đằng sau, lúc Biên Duyên đọc sách cảm thấy bốn khu đó chỉ là tác giả làm cho đủ số mà thôi.
Nghĩ đến đây động tác dưới tay Biên Duyên càng nhanh hơn.
Vì cố gắng kiếm tiền chuyển nhà, bây giờ cô quyết định lâm thời sau này sẽ không hạn chế giờ hạn chế lượng cung ứng bữa tối nữa.
Mà bữa tối không hạn chế số lượng hôm nay cô sẽ dùng một hạt lúa mạch trước đó mua ở chợ về, sau khi mài thành bột định làm mỳ gà xào.
Lúc hoàng hôn, Biên Duyên sửa biển hiệu bày hàng buổi tối xong chốc sau trước xe bán hàng đã đứng đầy người.
“Bà chủ tối nay cũng bán hàng sao?” Người phụ nữ ra ngoài đi dạo thấy xe bán hàng tối vui vẻ nhìn cô.
“Chưa chắc, tối có bán hay không xem tâm trạng.” Biên Duyên thu tiền xong cười đưa mỳ xào gà qua.
“Tùy hứng.” Người phụ nữ nhận lấy suất ăn cười giơ ngón cái với cô, nếu như chị ta có khả năng nấu nướng như vậy sẽ không nỡ chỉ làm buổi trưa.
“Chủ yếu là vì con, nếu không ra ngoài săn bắn nào có vất vả như vậy.” Biên Duyên cười đáp một câu, phải biết rằng tiến hóa giả nhận việc ra ngoài một chuyến, kiếm được quả thực không ít.
“Đúng vậy, không có gì quan trọng hơn con.” Người phụ nữ cũng là một người mẹ, nghe xong vô cùng tán đồng, phụ nữ một mình nuôi con nào có thể tùy hứng được.
Nhìn bà chủ bằng lòng bày bán ở đây có thể thấy cô không muốn cho con vào nhà trẻ ở Nhất Nhai, dù sao sau khi nhận việc rất có thể mấy ngày liền mới được về gặp một lần, con ở trong đó có bị bắt nạt không cô cũng không biết, cho nên bà chủ mới đến đây bày bán hàng đi. Cho dù cuộc sống khổ hơn mệt hơn, chỉ cần cùng con lớn lên, đây có là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận