Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 319: Vô Đề

Nhưng chỉ trong chốc lát, bỏ qua sự khó hiểu ấy, ông ta đã lao thẳng đến chỗ Biên Duyên tấn công tầm gần với cô, bên cạnh đó còn xen lẫn đủ loại công kích hệ thổ không ngừng ồ ạt xuất hiện.
Biên Duyên cũng không yếu thế, so với hệ thổ của ông ta, cô có thể khống chế không ít loại dị năng ở trong lĩnh vực của mình, tuy rằng bây giờ lĩnh vực bị ông lão ảnh hưởng nên không thể khống chế được quá nhiều, nhưng cũng đã đủ đối phó với ông ta.
Sau vài hiệp, quái thú khổng lồ cũng chẳng chiếm được chỗ tốt gì từ Biên Duyên, lớp vảy giáp phòng ngự vốn chắn được đao thương của ông ta cũng từ từ sụp đổ dưới sự tấn của các loại dị năng không theo lẽ thường của Biên Duyên.
----------
“Kết thúc rồi.” Sau khi Biên Duyên nói ra ba chữ này, cô nửa ngồi xổm trên mặt đất gồ ghề, sau khi dùng dị năng hệ gió để cơ thể lơ lửng giữa không trung, cô phất tay khiến toàn bộ lĩnh vực tản ra một luồng sát ý cực mạnh.
Luồng sát ý ấy khiến da đầu của đám người ông lão tê rần, sau đó muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi.
Khi khí thế xung quanh càng ngày càng dữ dội, từng đầu giáo bằng thép đầy sắc nhọn đột ngột lao ra giữa những phát pháo lửa màu lam.
Nhìn lớp công kích dày đặc khó có thể tránh né ở xung quanh, ông lão muốn biến trở về hình người để giảm bớt phạm vi công kích nhưng đã không còn kịp rồi.
Khi lớp vảy trên người bị nổ tung, từng đầu giáo cũng lần lượt cắm vào cơ thể, nhìn cô gái trước mặt lơ lửng giữa không trung, trong mắt ông lão đầy vẻ tuyệt vọng.
Nhiều cái bẫy ngầm như vậy, không biết cô bố trí từ lúc nào, trong lúc chiến đấu thì làm suy yếu lớp phòng ngự của ông ta, cuối cùng kích hoạt cạm bẫy khiến ông ta không thể nào tránh thoát, khi sinh mệnh trong cơ thể nhanh chóng xói mòn, hơi thở của ông lão cũng ngày càng yếu đi.
Trước khi nhắm mắt, ông ta hơi hối hận vì cứ nhất quyết muốn xâm chiếm mặt đất, đúng là bọn họ mạnh thật, nhưng người trên mặt đất cũng không hề yếu chút nào.
Huống chi từ trước đến nay bọn họ luôn chiến đấu một màu, sau khi tiếp xúc với cô gái này mới khiến ông ta hiểu ra cũng có thể chiến đấu một cách đa dạng, nhưng bây giờ mới nhận ra thì đã quá trễ.
Mặc khác, bởi vì có trưởng lão Côn gia nhập nên cuộc chiến của Vân Tô bên này cũng tiến vào giai đoạn kết thúc.
Khi Biên Duyên đến, cô nhìn thấy hình thái bán thú của Vân Tô, những chiếc vảy sặc sỡ thấp thoáng nơi khóe mắt anh, đôi cánh thật lớn tràn đầy sức mạnh, khi đập cánh thì cát bụi trên mặt đất cũng bị cuốn theo.
Ngoại hình ban đầu của Vân Tô và ngoại hình sau khi anh biến thành thú khiến anh trông khá khác, đặc biệt là khi anh nhìn kẻ địch ở phía trước bị anh dùng móng vuốt sắc bén moi tim bằng đôi đồng tử màu đỏ vô cảm kia thì trông càng khí phách hơn.
Và những vết thương trên người anh bị xé toạc trong lúc chiến đấu bỗng lặng lẽ lành lại khi nhìn thấy Biên Duyên đi đến trước mặt bọn họ.
“Hôm nay cảm ơn mọi người đã ra tay, bởi vì tình thế có biến nên tôi phải chuẩn bị rời đi để báo cáo hết những chuyện xảy ra ở nơi này cho phụ vương.” Bây giờ đã định ra hiệp nghị nên chỉ đành tạm gác lại kế hoạch chúc mừng đã chuẩn bị trước đó, nếu như lại bị tập kích ngay ngày chúc mừng thì ảnh hưởng của chuyện đó sẽ không nhỏ như hôm nay đâu.
“Định khi nào đi.” Biên Duyên bước lên hỏi Nixon.
“Bây giờ.” Nixon nhìn mấy người đã không còn hơi thở ở xung quanh, hiển nhiên là phải mang kết cục của bọn họ về để những người đó nhìn xem, anh ta vẫn sống khỏe mạnh, mà người trên mặt đất cũng không dễ bắt nạt như trong suy nghĩ của bọn họ.
“Được rồi.” Biên Duyên gật đầu, cô hiểu ý của vương tử Nixon, dù sao anh ta cũng thích thế giới trên mặt đất, đồng thời cũng thật lòng hy vọng hai thế giới hoà bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận