Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 142: Vô Đề
Biên Duyên cảm nhận được đám địa thú này đã căm thù mình, đôi mắt ánh sáng màu xanh lam của cô quét qua bốn phía, nhưng xung quanh đã không còn vật sắc nhọn nào để cho cô sử dụng nữa rồi.
Biên Duyên nhìn đám địa thú đến càng ngày càng gần mình, cô biết rằng nếu cô không nhanh chóng nghĩ cách xử lý tình huống này, thì cô đừng hòng nói chuyện tương lai nữa. Cũng đúng vào giờ phút này, cô mới phát hiện được cảm giác gần cái chết trong gang tấc ra sao.
Đám địa thú kia cứ lao đầu đến, đáy lòng Biên Duyên chỉ có một suy nghĩ, cô chưa muốn chết!
Tâm lý vừa chuyển động, Biên Duyên lập tức thả tất cả năng lượng vào trong phạm vi cảm ứng của mình.
Cô nhắm hai mắt, cô phát hiện bản thân cảm nhận được từng con địa thú và tình hình xung quanh trong phạm vi cảm ứng còn rõ ràng hơn lúc cô mở mắt, đặc biệt là không khí xung quanh, dù chỉ có một hạt bụi nhỏ thổi qua trước mắt cô, cô cũng có thể cảm nhận được rõ rành rành.
Trong mắt mọi người, họ chỉ nhìn thấy cô đang cận kề với nguy hiểm.
Mà ở trong mắt cô, động tác của địa thú càng ngày càng chậm lại, rồi cô lại nhớ đến câu nói của hệ thống, khi bản thân vừa mới thức tỉnh dị năng.
"Địa bàn của tôi thì tất cả mọi thứ do tôi quyết định, chỉ cần năng lượng của tôi có thể theo kịp thì trong phạm vi này, tôi là vô địch!" Nói đến đây, Biên Duyên đột ngột mở mắt ra nhìn chăm chú vào đám địa thú chỉ còn cách cô chưa đầy một mét, khóe môi cô cong lên một đường rất nhỏ, ánh sáng màu xanh trong mắt cũng khuất xạ ra sáng rõ hơn, dị năng đột ngột ngưng kết không khí trong phạm vi.
"Đi chết đi." Khóe môi cô khẽ nhếch, cô nhìn đám địa thú đang lao đến trước mặt mình chỉ còn một đoạn ngắn, mà nhẹ nhàng thốt ra một câu.
Oành!
Biên Duyên vươn một tay ra che đi ánh sáng màu xanh kia, mà không biết từ lúc nào đường màu xanh kia đã bao bọc chặt chẽ xung quanh đám địa thú . Sau khi Biên Duyên thốt ra ba chữ trên, tám con dị thú có vóc dáng to lớn trước mặt cô bất ngờ bị ánh sáng màu xanh kia ép chặt, tiếp theo đó một tiếng gầm thật lớn rồi hóa thành một trận mưa màu xanh lá rơi vãi mọi góc nhỏ ở chợ.
Các dị năng giả đứng ở cổng chợ nghe tiếng gầm, cũng khiếp sợ há to miệng đứng bất động, ngay cả dị năng đã ngưng tụ trên tay của họ cũng đồng loạt biến mất theo địa thú trước mặt Biên Duyên. Hình ảnh này khiến họ không kiểm soát được, mà ngừng thở.
"Thối quá." Biên Duyên lau đi giọt chất lỏng màu xanh biếc bắn trên mặt, tự nhiên cô cảm thấy có xíu buồn nôn. Mùi máu của đám địa thú này thật sự rất tanh giống như mùi trứng thối với cá ướp muối bỏ vào trong vạc mấy năm trời không ai đả động đến vậy.
"Nhìn đủ chưa?" Biên Duyên nhìn tay mình, phát hiện không chỉ có trên mặt mà ngay cả khắp cơ thể cũng dính máu màu xanh lục của đám địa thú kia, cô xoay người nhìn nhóm dị năng giả vẫn chết đứng ở đó mà bực bội, giọng nói cũng có phần khó chịu. Dù sao, cô đã sử dụng dị năng quá độ nên cơ thể đang rất đau đớn, cảm giác giống như tinh hạch trong cơ thể của bản thân thả ra một quả bơm hơi, còn nữa, quả bơm hơi này bật đến công suất cao nhất như muốn hút luôn cả cô vào trong tinh hạch vậy.
"Đúng, phải rồi!" Mọi người nghe thế, vội vàng đáp lại, tuy họ thật tò mò ai đã giỏi như thế nhưng hôm nay họ không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi kết bạn, hơn thế nữa với sức mạnh của cô gái này, để cô một mình ở đây đã đủ rồi.
Còn về dáng vẻ của cô, vừa rồi cô quay người lại chỉ thấy mặt cô dính đầy máu màu xanh lục, cho nên dù người nào có mắt tinh lắm cũng không thể nhìn rõ được nhan sắc của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận