Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 95: Vô Đề

"Đây là xe ba bánh của chú Sáu, giờ đã là đêm khuya rồi, dắt xe lên trên rồi cùng về thôi, đừng để bị cảm." Sau khi anh ta ném hai người vào cốp xe, Triệu Khuyển chuẩn bị đi dọn chiếc xe ba bánh ở góc tường.
“Tráng sĩ xin hãy dừng bước!”
"Hai người này phiền anh đưa về, còn chúng tôi thì không cần phiền đến anh, bóng đêm đêm nay rất đẹp, chúng tôi định từ từ quay về.” Biên Duyên vội vàng gọi với anh ta lại, hai người kia thối như vậy, cô cũng không muốn mang An An vào đó chịu khổ.
"Thật không nhìn ra bà chủ Biên còn là một diễn viên xuất chúng." Triệu Khuyển thấy Biên Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời với vẻ mặt thưởng thức, anh ta giật giật khóe miệng rồi nói. Đừng tưởng anh ta không biết, là do cô không muốn ngồi cùng một chỗ với hai con rệp phía sau mà thôi. Trong cái đêm tối mù này, đừng nói là trăng, ngay cả sao cũng không có, làm gì có cảnh đêm cho cô ngắm!
"Khụ khụ, Triệu Khuyển, anh mau đi đi, lát nữa Cục quản lý an toàn sẽ tới đấy, lúc nãy đã có người trông thấy chuyện này rồi." Biên Duyên đứng chỗ đó không thấy được vẻ trêu ghẹo trong mắt Triệu Khuyển, vì thế cô ho khan một tiếng, sau đó vội vàng đuổi người.
"Được, vậy tôi đi trước, nhưng bọn họ bị làm sao vậy?" Triệu Khuyển đóng cửa xe lại rồi ngồi vào buồng lái, hỏi. Anh ta cũng không biết Biên Duyên cho hai người này uống cái gì mà miệng méo mắt xếch, trông đến là gớm ghiếc.
"Kim gây tê, tác dụng của thuốc lúc này đạt đến đỉnh điểm, với người bình thường thì phải ba ngày mới tan hết tác dụng, ngay cả tiến hóa giả cũng cần một đến hai ngày." Biên Duyên nhìn hai người đã nói không nên lời còn chảy nước miếng trong cốp xe, để lộ một nụ cười dịu dàng với bọn họ. Không phải các người ưa sĩ diện nhất sao, hôm nay để cho các người cảm nhận thật rõ cảm giác nước miếng chảy ròng ròng, không thể khống chế được.
"Khi kéo về thì cứ tùy tiện ném vào phòng tối, ngày mai tôi sẽ đến thăm bọn họ." Biên Duyên nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Triệu Khuyển, dứt lời thì vỗ lên cửa xe ý bảo anh ta rời đi.
"Được, vậy tôi đi đây, hai người nhớ cẩn thận một chút." Triệu Khuyển nhìn Biên Duyên thật sâu rồi nói, anh ta cũng sắp không nhịn được mùi này nữa rồi. Biên Duyên thúc giục, anh ta lập tức khởi động, nhanh chóng chạy như điên về phía phòng tối đã dọn sẵn.
Trong lòng anh ta cũng đồng thời thầm hạ quyết tâm, sau này có chọc ai cũng không thể chọc vào người này, thủ đoạn của cô quá tàn nhẫn!
Tuy trên cơ thể không đau không ngứa nhưng đối với sự hiểu biết của anh ta về hai người phía sau, Triệu Khuyển hiểu rất rõ chờ đến sau khi bọn họ có thể hoạt động, cảm xúc sẽ xuống dốc đến mức nào.
Nhưng sau khi bọn họ tỉnh lại, anh ta càng thêm tò mò Biên Duyên sẽ có thể đối phó với bọn họ như thế nào tiếp hơn, quả thực ngẫm lại là lại thấy có chút hưng phấn đây!
Biên Duyên không suy xét quá nhiều đến tâm trạng hiện tại của Triệu Khuyển, lúc này cô đang ôm đứa bé, lái xe ba bánh đi về phía chợ.
Mọi người đều nói cảm hứng xuất phát từ cuộc sống, Biên Duyên nhìn đứa bé nằm trong lòng mình, gió đêm thổi tới trước mặt lại bị một tấm chắn mà cô ngưng tụ ra ngăn cản giúp đứa nhỏ, cô bắt đầu âm thầm bội phục mình ở trong lòng.
Bình thường cô tu luyện dị năng cũng chưa từng thuận buồm xuôi gió như vậy, nhưng vì suy nghĩ cho sức khoẻ của đứa bé mà cô lại vô thức ngưng tụ được tấm chắn gió này.
Xem ra thiên phú của mình cũng không tệ lắm, thứ duy nhất còn thiếu chính là kích thích đến từ bên ngoài, nếu đã như vậy thì sau này vào những lúc tu luyện, cô định sẽ thử phương pháp tu luyện cực đoan.
Dù sao hôm nay cô cũng đã dễ dàng hạ gục hai người kia như vậy, cả hai người đó đều coi thường cô nên không thèm phòng bị, vậy nên cô vẫn còn cần phải cố gắng khống chế dị năng luyện tập đến cực hạn mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận