Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 200: Vô Đề
"Có quen, cậu ấy là em họ của Vân Tô, từng có duyên gặp nhau một lần, lúc tôi ở Tây Thành đưa cơm cũng đã gặp cậu ấy vài lần." Biên Duyên nhìn Cố Hàm Ngọc cười cười nói.
"Vậy thì thật đúng là rất trùng hợp." Cố Hàm Ngọc nhìn hai người rồi cũng mỉm cười theo.
"Nhóc con của cô thế nào rồi, có Vân Tô ở đây thì hẳn là rất tốt nhỉ." Cố Hàm Ngọc nhìn Lạc Hồng một cái, thuận miệng nói một câu.
"Chị Cố, chị và chị Biên quen biết nhau như thế nào vậy, trông hai người hình như rất quen thân, hơn nữa con của chị Biên thì có quan hệ gì với anh trai em vậy?" Lạc Hồng cũng không phải là người thiếu nhạy cảm, anh trai cậu ta và chị Biên tạm thời đều không có ý định muốn nói cho An An biết chân tướng sự việc, cho nên cậu ta sẽ không để những người khác nghe xong lời này rồi sau đó chạy tới trước mặt An An nói linh ta linh tinh.
"Quen nhau từ trước mạt thế." Cố Hàm Ngọc nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, tên Lạc Hồng này đổi tính từ lúc nào vậy.
"Tôi và cô Cố quả thật rất thân thiết, dù sao thì vị hôn phu trước mạt thế của tôi hiện tại chính là bạn trai của cô ấy." Biên Duyên tán thưởng nhìn Lạc Hồng một cái, sau đó sâu kín nói với Cố Hàm Ngọc ở bên cạnh.
!!!
Mấy người đi bên cạnh muốn hóng hớt chuyện vui thì trong đầu lập tức bị dấu chấm than spam đầy trí óc, đây là nghiệt duyên cỡ nào vậy, cảnh tượng đổ máu thảm khốc khi người cũ người mới gặp nhau.
Chẳng qua nếu nói đến mạnh mẽ thì vẫn là đoàn trưởng của bọn họ mạnh mẽ, nhìn thấy chị Cố lui ra để nói chuyện với người yêu cũ mà sắc mặt cũng không mảy may thay đổi.
"Cô Biên vẫn còn tức giận vì chuyện đó sao?" Cố Hàm Ngọc cũng không ngờ tới Biên Duyên lại thẳng thừng nói ra những lời như vậy.
"Đây đều là chuyện của quá khứ rồi, có cái gì để tức giận chứ, chỉ là Lạc Hồng hỏi nên tôi mới nhân tiện kể một chút mà thôi." Biên Duyên nhìn Cố Hàm Ngọc, dáng vẻ cô đã thấy không sao từ lâu rồi.
Mà đám người bên cạnh bọn họ lại không nghĩ như vậy, đặc biệt là hai nữ sinh, sau khi liếc nhau thì trao đổi ánh mắt “trong đó có ẩn tình!”
"Huống hồ bây giờ tôi đã là một người mẹ, đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu, là thịt mềm trong tim tôi, chuyện này cũng phải cảm ơn cô Cố." Trên mặt Biên Duyên mang theo nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Chuyện cô Biên làm mẹ thì sao lại cảm ơn tôi làm gì?" Cố Hàm Ngọc nghe thấy câu nói một lời hai ý nghĩa này thì trong lòng khẽ run lên.
"Đương nhiên là phải cảm ơn cô rồi, nếu lúc trước không nhờ có cô thì sao tôi có thể chia tay với Thích Uyên, mà không chia tay thì sao tôi có thể có con được đây, cô thấy có đúng không?” Biên Duyên nhìn thấy vẻ sâu kín xẹt qua nơi khoé mắt cô ta, nói.
Nếu như không phải cô ta làm ám thị tâm lý với nguyên chủ thì sau khi biết được người đã trải qua một đêm cùng với nguyên chủ là ai, chỉ e là An An còn không có cơ hội ra đời, cho nên đương nhiên phải cảm ơn cô ta rồi.
"Chúng ta không nhắc tới chuyện quá khứ nữa, cô Biên gần đây có còn liên lạc với người nào đó không?" Cố Hàm Ngọc đổi chủ đề.
"Vẫn liên lạc, anh ấy nói tôi sẽ càng ngày càng tốt lên thôi." Biên Duyên mỉm cười nhìn về phía cô ta.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, cô Biên chỉ cần nghĩ thông thì cuộc sống tự nhiên sẽ càng thêm thoải mái." Bàn tay dưới lớp áo quần của Cố Hàm Ngọc siết chặt lại, nghĩ thầm tuyệt đối không thể để cô đi lên mặt đất được, nhưng trước khi bọn họ đi lên, trước khi chia tay, cô ta vẫn có thể tặng cho cô một món quà nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận