Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 177: Vô Đề

"Anh cả, anh ấy không chỉ khôi phục tinh thần mà dị năng còn thăng lên một cấp nữa rồi. Lần này, đúng là gặp phúc trong họa mà!" Vừa nhắc đến chủ đề này, tinh thần của Lạc Hồng ngay tức thì dâng lên.Trong đôi mắt của cậu ta đầy sáng lạn tự hào, đâu có vẻ gì oán trách anh trai không quan tâm cơ thể chứ.
"Không chỉ như vậy, anh ấy còn phát hiện ra cách hấp thụ tinh hạch nữa đấy." Câu sau này, cậu ta khom người thì thầm nói cho anh cả của mình.
"Lạc Hồng đã học xong rồi, sau này để em ấy dạy anh." Vân Tô nhìn Lạc Hồng rồi nói, lúc ở trên xe anh đã dạy cho Lạc Hồng.
"Em chuẩn bị xuống dưới à?" Anh ấy nghe những lời này của Vân Tô, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc hơn. Anh ấy biết Vân Tô chưa bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình, nhưng anh ấy không ngờ nhanh thế mà anh đã quyết định xuống dưới vòng xoáy sương mù đen không biết trước được điều gì.
"Để em xem tình hình trước đã, nếu như không có chuyện gì bất ngờ phát sinh thì đêm nay em dẫn người xuống dưới, sau khi em xuống dưới đó thì nơi này giao cho anh với thiếu tướng Lục quản lý.
Huống hồ gì sớm muộn, chúng ta cũng phải xuống dưới tìm hiểu tình hình dưới vòng xoáy sương mù đen này, khác mỗi lần này chỉ là do em làm quân tiên phong thôi." Vân Tô nhìn anh ấy nhẹ gật đầu, năng lực của anh trai cũng không thua gì anh, cộng vào đó có thiếu tướng Lục góp sức, cho nên anh không hề cảm thấy hai người này không bảo vệ được Tây Thành.
"Em đã quyết định như thế rồi, thì anh chỉ có thể dặn em xuống dưới đó phải cẩn thận, thế em đã quyết định xong người đi xuống dưới chưa?" Lạc Thu Minh nhìn dáng vẻ kiên định của anh, cũng biết rằng mình không cản đứa em trai này được. Thêm vào đó, Vân Tô nói đúng vì sau khi biết được có vòng xoáy sương mù tồn tại, phía trên đã nhanh chóng truyền xuống mệnh lệnh đi kiểm tra tình hình dưới lớp sương mù kia.
"Chúng tôi cùng đi!" Đỗ Thiên Dực liếc mắt với đám người Triệu Trần rồi thốt lên, từ lâu họ đã quyết định xong rồi.
"Tình huống bên dưới không rõ ràng, nhóm Tần Cố không biết sống chết ra sao, chuyến này các người đi sẽ gặp muôn trùng nguy hiểm, đã suy nghĩ kỹ hết rồi chứ?" Lạc Thu Minh nhìn sang một người đồng đội bên cạnh, lần này khác với những nhiệm vụ trước. Không chừng phía dưới lại xuất hiện giống loài nào đó mà họ chưa từng gặp, độ nguy hiểm cũng sẽ nâng cao hơn rất nhiều.
"Chúng tôi nghĩ kỹ rồi." Mấy người gật đầu thật nghiêm túc, chính vì vậy họ mới xuống dưới.
Vân Tô nghe họ nói nên chỉ nhìn họ rồi cũng im lặng, họ là đồng đội của anh cho nên anh biết tính nết của những người này.
"Vậy cẩn thận mấy thứ xung quanh, tối qua các người đã bận rộn cả ngày trời rồi nên về nghỉ ngơi khỏe trước đã." Lạc Thu Minh thấy thế, chẳng nói thêm gì nữa.
Ngay cả Lạc Hồng đứng phía sau đưa mắt lướt qua mọi người, cuối cùng vẫn nuốt vào những lời định nói.
"Đây là đồ vật anh nhờ em chuẩn bị." Cậu ta nói dứt lời, lấy một cái túi nhỏ từ trong túi quần đưa cho Vân Tô.
"Cảm ơn em." Vân Tô cầm lấy túi rồi mở ra, trong túi là có năm sáu chiếc hộp nhỏ chứa chất lỏng màu xanh biếc. Đống này là xác của đám quái vật mà Vân Tô đã nhờ Lạc Thu Minh giữ lại trước khi bị nhân viên nghiên cứu cầm đi.
Sau khi Vân Tô cất túi đi, cũng không dẫn người rời đi ngay mà nhờ Triệu Trần xây dựng một lớp tường đất bên ngoài sở chỉ huy, bước tiếp theo lại ngồi xuống thương lượng vài tình huống khác cần dùng đến kế hoạch giải quyết.
Cho đến khi sắc trời dần tối, lúc này Vân Tô mới dẫn người đi về.
"Trong đó là bánh thịt, một số có thể dùng để hồi phục dị năng nhanh chóng, còn một số có thể dùng khôi phục thể lực nhanh chóng, anh nhớ tự cẩn thận dưới lớp sương mù đó." Biên Duyên đưa cho Vân Tô một chiếc ba lô đầy thức ăn, rồi nghiêm túc nhìn anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận