Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 280: Vô Đề
Đợt này, trước khi cô xuống đây đã chuẩn bị một ít gia vị. Biên Duyên xử lý con thỏ xong đặt nó trên một chiếc lá to tướng rồi thoa gia vị khắp cơ thể nó, cô dựng đống cúi vừa chất bên bờ sông lên bắt đầu đốt lửa.
Sau khi Biên Duyên đốt lửa, ánh lửa và nhiệt độ cũng bay lên làm không khí ẩm ướt và lạnh xung quanh ấm áp hơn một xíu, cô không nướng thỏ rừng ngay mà đợi cho cây củi trong đống lửa cháy đỏ mới đặt con thỏ bị xiên lên đó.
Con thỏ này béo tốt lắm, sau khi cô bỏ nội tạng da lông của nó vẫn nặng khoảng mười ký. Nhưng hiện tại phần lớn năng lực giả đã thức tỉnh dị năng, con thỏ này sẽ lập tức bị ăn sạch nếu cô đưa nó cho người có khẩu phần ăn hơi lớn.
Biên Duyên ngửi mùi hương của thịt thỏ liên tục tỏa ra, thỏa mãn hít hà mùi thơm đang tràn ngập không khí, cô cảm thán mùi hương này thật mê người!
“Cô có tiện cho tôi dựng đống lửa bên cạnh không?” Ngay lúc này, Vân Tô kéo một con lợn rừng đi đến chỗ Biên Duyên. Mọi người thu hoạch tinh thạch năng lượng một ngày cũng không muốn lãng phí thời gian mà đã đi săn thú, thế là Vân Tô ra tay giúp đỡ.
“Anh cứ tùy ý, nhưng anh có cần tôi giúp xử lý lợn rừng không?” Cô quay lưng khỏi con thỏ rừng, bây giờ cô chỉ cần từ từ nướng nó với ngọn lửa nhỏ là được. Nhưng mà con lợn rừng của Vân Tô bắt nặng mấy trăm ký, anh một mình xử lý sẽ tốn sức hơn.
“Cô đốt đống lửa cho tôi đi.” Vân Tô bỏ bó củi đã buộc dưới đất rồi nhờ cô giúp, anh sẽ tự xử lý con lợn rừng này.
“Được thôi.” Chuyện nhóm lửa rất đơn giản, thêm vào đó cô còn có mồi lửa. Cô chỉ cần ném hai bó củi vào đốt, rồi dựng dưới một dàn lửa là được rồi.
“Anh muốn nướng hết cả con lợn rừng to như thế sao?” Biên Duyên đốt lửa xong đi đến bên bờ sông, cô rất thích xem một người dịu dàng như Vân Tô xử lý lợn rừng.
“Tôi sẽ nướng hết.” Vân Tô ngẩng đầu nhìn cô một lát, anh nghĩ một lát nữa muốn ăn lợn nướng ngon hơn phải nhờ cô giúp ướp gia vị cho nó rồi.
----------
“Chuyện này thật lãng phí thời gian, à phải rồi chẳng lẽ họ vẫn còn thu hoạch tinh thạch sao?” Trước khi đến đây, cô đã hỏi họ lát nữa muốn ăn gì. Mọi người nói sẽ ăn lương khô, họ còn bảo nếu cô muốn ra ngoài bắt thú hoang ăn thì một mình ăn là được rồi. Tuy họ rất muốn ăn món ngon, nhưng bây giờ họ muốn dành nhiều thời gian cho việc thu hoạch tinh thạch hơn là ăn uống, thậm chí nếu có rảnh thì họ sẽ hấp thụ tinh thạch chứ không lãng phí thời gian.
“Hôm nay họ mới nhìn thấy mỏ năng lượng nên không thể kìm được sự thích thú của mình, đợi đoạn thời gian này trôi qua là được rồi.” Họ có thu thập nhiều hơn mà không thể cầm về cũng vô dụng cả thôi, mọi người còn nghĩ rằng sẽ thu thập hết tinh thạch rồi ở lại động tu luyện vài ngày, dù sao họ cũng chỉ có cơ hội lần này.
“Anh nói đúng, chắc một lát nữa anh nướng xong họ không từ chối nỗi đâu. Còn bây giờ anh nhanh xử lý lợn rừng đi, xử lý xong có thể ăn thử thịt thỏ nướng của tôi, nó sắp chín rồi.” Biên Duyên lật thịt thỏ lại nhìn làn da có màu khô vàng của nó mà nước bọt bắt đầu bài tiết ra trong miệng.
“Được thôi.” Vân Tô nghe thế vội vàng làm việc nhanh hơn.
Sau nửa tiếng đồng hồ, hai người ướp gia vị lợn rừng xong xiên nó đặt lên đống lửa.
“Ngon lắm đấy, anh đến ăn thử nhanh đi.” Biên Duyên ngồi bên cạnh đống lửa, dùng dao cắt một cái đùi thỏ đặt lên lá xanh đưa cho Vân Tô. Vừa rồi cô đã ăn thử, vị của thịt thỏ rất ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận