Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 216: Vô Đề
Sau khi Cố Hàm Ngọc rời khỏi, cô không đợi được Thích Uyên đến, mà đợi được tận thế đột kích. Cha mẹ bị chết trên sườn đồi trở thành một loạt ác mộng, nhưng Cố Hàm Ngọc đã ám thị tinh thần cho cô, nên cô vẫn thật sự sinh con của Vân Tô ra. Dù có đi làm cu li ở tận thế, cũng phải giãy giụa sống sót và nuôi đứa con khôn lớn.
Chuyện sau đó Biên Duyên cũng biết, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên ký ức khiến cô đang đứng trước vành đai của sự nổi giận.
"Tiểu Quai, kẻ thù này tôi sẽ dùng chính tay cô đi báo thù!" Sau khi Biên Duyên bò dậy từ dưới đất, nhìn hai tay mình rồi dùng giọng điệu lạnh buốt và u ám nói.
Cuộc sống của Tiểu Quai đã chấm dứt vào lúc tám tuổi, đúng thời gian cô bé gặp ác ma Cố Hàm Ngọc này. Trong hơn mười năm sau đó, cô bé chưa từng có ngày nào được sống là chính mình.
Cô bé trở thành một con rối bị Cố Hàm Ngọc kiểm soát tinh thần, mỗi ngày đều sống trong sự mâu thuẫn giữa các suy nghĩ của chính mình.
Những gì Cố Hàm Ngọc gây ra cho Tiểu Quai, nói cô ta tàn nhẫn thì quá nhẹ rồi. Cô ta chỉ ôm trái tim của Tiểu Quai trong tay, rồi thỉnh thoảng cắt một dao lên nó thôi, nhìn trái tim của Tiểu Quai thành tổ ong máu me đầm đìa, cô ta vẫn muốn đâm từng nhát dao vào nữa.
Một đứa bé đáng yêu và biết điều, cứ như vậy bị hủy hoại trong tay của ác ma.
Sau khi Biên Duyên chỉnh lại biểu cảm của mình thật tốt, mới mở cửa xe đi xuống, thu hồi xe Món Ngon lại. Lúc này, cô mới đi đến doanh trại.
Sắc trời mới hơi trắng, nhưng khi cô đến cổng trú quân thì bầu trời đã sáng rõ.
Biên Duyên nhìn gương mặt đen kịt của Thích Uyên đứng trước cổng, cô chỉ nhìn anh ta rồi lướt qua đi đến chỗ Cố Hàm Ngọc.
"Chúng ta tâm sự đi." Biên Duyên đi đến trước mặt Cố Hàm Ngọc, nhìn khuôn mặt tươi cười như mặt nạ của cô ta mà âm u nói.
"Nói cái gì?" Cố Hàm Ngọc vừa nghi ngờ nhìn cô nhìn Biên Duyên biến mất cả đêm lại đột nhiên lại xuất hiện, vừa kiềm chế Thích Uyên đang khó chịu muốn dạy dỗ người khác.
"Cô nói xem Niếp Niếp." Biên Duyên nhìn dáng vẻ khó chịu của cô ta, nheo hai mắt lại. Bây giờ cô không muốn tốn thời gian với cô ta, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết dứt điểm càng sớm càng tốt. Sau đó, cô sẽ rời khỏi cái nơi bị lây dính khí tức Cố Hàm Ngọc khiến người ta chán ghét này.
"Được." Cố Hàm Ngọc nhìn Biên Duyên rít ra khóe miệng, tiếng Niếp Niếp đã làm cho nụ cười trên mặt cô ta biến mất, ngay cả ánh mắt vẫn luôn dịu dàng cũng hiện lên một tia sát ý.
"Đi thôi." Biên Duyên rất hài lòng với thái độ của cô ta lúc này, trước khi cô dẫn Cố Hàm Ngọc rời đi còn cố ý đưa mắt nhìn Thích Uyên một lúc.
Thích Uyên nhìn bóng hai người rời đi, trong đầu anh ta xuất hiện dáng vẻ cứng ngắt, máu dịch đảo loạn của Cố Hàm Ngọc lúc nãy. Mặc dù chỉ một giây, nhưng anh ta vẫn thấy được.
...
Sau năm phút, Biên Duyên dừng chân tại hạ lưu sông.
Cô đưa lưng về phía Cố Hàm Ngọc và mở rộng lãnh địa của mình ra, nên ngay khi sát khí trong ánh mắt của Cố Hàm Ngọc nhìn bóng lưng cô lộ ra, khóe môi Biên Duyên lập tức gợi lên một đường cong, cười như biết trước được tất cả mọi chuyện.
Khi hai tay của Cố Hàm Ngọc xuất hiện ánh sáng màu lục, mấy chục nhánh cây mây dài nhỏ nhanh chóng chui ra từ trong ánh sáng màu lục, đầu dây leo lá xanh hoa hồng sắc nhọn như kiếm, gai đâm lỉa chỉa khắp toàn thân như vô số con rắn lục cuồn cuộn lao thẳng đến bóng lưng của Biên Duyên.
Biên Duyên phát hiện sự thay đổi phía sau nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, lúc cô quay người, những nhánh cây nhọn chỉ cách tầm mắt cô còn không phẩy không một cen-ti-mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận