Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 176: Vô Đề
"Ừm, cực cho các anh rồi." Vân Tô nhẹ gật đầu với người đó, sau đó nhấc chân đi lên bậc thang được dựng dưới sườn dốc do dị năng giả hệ thổ và hệ mộc hợp sức tạo ra.
"Vì nhân dân phục vụ." Sau khi người canh phòng này nói xong đã thu tầm nhìn lại, mắt lại nhìn thẳng về phía trước. Tuy mấy ngày gần đây, đám thú biến dị ở gần biên giới này đã rút vào trong rừng rậm hết rồi, nhưng nhóm họ vẫn canh gác rất nghiêm túc.
Từng trận gió lạnh từ vách đá thổi thốc lên, Vân Tô dẫn đội viên mình đi xuống dưới, đặc biệt là khi sắp đến vị trí cầu quan sát, tiếng gió thổi ào ào càng chối tai hơn.
Vì bây giờ họ đang ở giữa sườn núi, ánh sáng ở chỗ này rất yếu cho nên Lạc Thu Minh đã cho người treo mất cái đèn năng lượng cực to lên cầu quan sát. Ngọn đèn sáng trưng như ban ngày, giúp đỡ cho các dị năng giả đang làm việc xung quanh có thể dễ dàng thấy rõ hơn.
Vân Tô đứng ở một cái tháp canh trên vách đá, lấy ống nhòm ra nhìn xuống dưới, anh có thể thấy được cửa hang của địa thú cùng với nơi xuất hiện vòng xoáy sương mù màu đen. Lúc này, chỗ đó đã được các dị năng giả hệ kim trải một bức tường thép dày đặc.
Mà dưới năm mét nơi xuất hiện vòng xoáy sương mù kia, cũng được các dị năng giả đặt một lớp lưới bảo vệ gai nhọn bằng thép, nước có thể dễ dàng chảy ngang qua nhưng nếu có một vật thể lớn chừng quả đấm trôi qua đó, thì không thể chảy qua được tấm lưới đó.
Mặc dù mới qua giờ nghỉ trưa, nhưng dị năng giả hệ kim đã hoàn thành công trình hơn một nửa. Vân Tô nhìn hình ảnh này, đáy lòng vô cùng hài lòng.
Anh cất ống nhòm đi, mới đến đài quan sát trong trung tâm sườn đồi.
Trong sở chỉ huy đơn sơ tạm thời, vì căn phòng dùng cây dựng lên khẩn cấp nên đứng ở bên trong có thể nói là tám mặt hở. Trên dưới, trái phải, trước sau đều có gió lạnh lùa vào các khe hở đó, rất rét. Lạc Thu Minh đang ngồi ở chỗ cao nhất cầm ống nhòm quan sát tiến độ dưới vách, khi anh ấy phát hiện có cái gì đó sai thì sẽ lập tức chỉ huy làm lại cho đúng.
Cũng chính vì thế nên khi Vân Tô xuống dưới này xem tình hình mới có thể thỏa mãn được.
"Tiểu Trương, em đến kiểm tra à?" Lạc Thu Minh thấy nhóm Vân Tô bước vào, lập tức xua tay với thành viên dưới trướng rồi di chuyển xe lăn đi ra ngoài.
"Chân anh vẫn còn chưa khỏe hẳn, gió nơi này rét lắm, sao anh không cầm thêm một cái chăn để đắp chứ?" Lạc Hồng đi đến với gương mặt khó chịu, đồng thời cùng lấy chăn xuống phủ lên đùi của anh trai mình, anh cũng biết các anh trai chưa bao giờ để mình lo lắng.
"Lần sau anh sẽ chú ý." Lạc Thu Minh nhìn vẻ mặt trách móc của em trai vẫn kéo chiếc chăn đắp lại giúp mình, cũng chủ động nhận sai.
"Hừ." Lạc Hồng lạnh lùng hừ trả lời anh ấy, lần trước anh trai cũng nói như vậy, đừng tưởng rằng anh không biết anh ấy chỉ hứa suông thôi.
"Cơ thể của em đã hồi phục rồi sao?" Lạc Thu Minh nhớ đến dáng vẻ lúc trước của anh, còn cho rằng họ sẽ đến muộn. Lúc đó, làn da của Vân Tô yếu ớt và lạnh lẽo như băng, mặt cắt không còn hạt máu tươi, nhưng tuy vậy anh chỉ nghỉ ngơi nửa giờ rồi vừa mở mắt đã không nói về nghỉ ngơi mà chỉ đơn giản để dị năng giả hệ mộc vừa vận chuyển dị năng cho mình, vừa báo cáo rõ mọi việc cho họ nghe, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện mới về thành.
Nhưng bây giờ nhìn lại sắc mặt của anh đã hồng hào lên rất nhiều, ngay cả tinh thần cũng thay đổi tốt hơn. Chẳng lẽ khi về thành, họ bắt gặp được một người chữa trị cấp cao? Chứ không Lạc Hồng bảo anh phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần lễ mới đứng dậy được, nhưng sao giờ lại có vẻ mặt đầy sức sống đứng ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận