Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 209: Vô Đề

Dưới sự quan sát của Biên Duyên, cô phát hiện khóm hoa này không có rễ cũng chẳng có lá, từng cánh dày dặn đầy đặn, mỗi đóa hoa có khoảng tầm năm đến sáu cánh, cánh hoa màu xanh lam trong suốt trông vô cùng xinh đẹp, giống y hệt đoá hoa mà buổi chiều cô nhìn thấy ở trong suối.
Chỉ là cô có chút không hiểu, vì sao ngay sau khi Cố Hàm Ngọc nhìn thấy nó thì lặng lẽ giấu nó đi, sau đó lại dẫn Thích Uyên lên tìm, chẳng lẽ cô ta biết thứ này có tác dụng gì đó ư?
Nhưng nói như vậy cũng không hợp lý, thế giới dưới sương mù mới mở ra không lâu, mà đây cũng là lần đầu tiên Cố Hàm Ngọc đi xuống lớp sương mù giống cô, vậy nên lúc đó cô ta cất đoá hoa đi thật sự chỉ là một hành động tùy ý thôi sao?
Mặc kệ là có hay không, cô đều đã chuẩn bị chờ lát nữa bọn họ rời đi sẽ thằng thừng đến phía trước lấy hai đóa về, chờ đến khi tìm được cơ hội thì sẽ giao cho hệ thống phân tích một chút.
Chỉ là điều khiến cho Biên Duyên thật sự không ngờ đó chính là sau khi hai người họ cất đoá hoa kia xong thì không rời đi ngay, thậm chí họ còn không chút chần chừ cởi quần áo ra rồi nhảy xuống suối nước nóng.
Một lát sau, Biên Duyên nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh mập mờ của hai người họ cùng với nét mặt ban đầu vốn lạnh lùng sau lại trở nên hoang dại của Cố Hàm Ngọc thì cái mặt già của Biên Duyên trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Với tình huống trước mắt, cô không thể không đóng phạm vi lại, dù sao thì cô thật sự không có hứng thú với phát sóng trực tiếp cảnh hiện trường của hai người bọn họ.
Nhưng cô thật sự không ngờ tới Cố Hàm Ngọc lại còn có một mặt thế này, bảo sao Thích Uyên lại hết lòng với cô ta, ở bên ngoài dịu dàng xinh đẹp, trên giường lại cuồng dã phóng khoáng, chỉ e đây là điều mà bất kì người đàn ông nào cũng mong mỏi ở nửa kia của mình.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Biên Duyên vốn đã chết lặng từ lâu cuối cùng cũng phát hiện bên trong không còn tiếng động nào nữa, biết hai người họ rốt cục cũng đã xong việc, cô lại mở giới hạn phạm vi ra lần nữa, sau đó nhìn thấy hai người họ đang rúc vào trong suối nước nóng thì thầm to nhỏ.
"Anh Thích, đoá hoa màu lam này có tác dụng nâng cao tinh thần cũng như thúc đẩy việc dung hợp giữa tinh thần lực và dị năng, chỉ cần chúng ta kiên trì sử dụng thì sau này cho dù có phải chiến đấu với quái thú vượt cấp, tỷ lệ thắng cũng sẽ tăng lên rất nhiều." Cố Hàm Ngọc dựa người vào trước lồng ngực cứng rắn của Thích Uyên, dịu dàng nói.
"Hàm Ngọc, cảm ơn em đã phát hiện ra nó, chỉ cần sau khi xác định nó không có bất kỳ tác dụng phụ nào thì đây sẽ là tin vui của dị năng giả con người, việc dung hợp giữa tinh thần lực và dị năng có thể gia tăng lực chiến, năng lực của dị năng giả cũng theo đó tăng lên, thủ vệ sương đen sẽ càng ổn định." Giọng nói của Thích Uyên lúc này dịu dàng hơn bình thường không ít.
"Ông trời thiên vị con người nên lúc này mới để cho em phát hiện ra nó ở bờ sông, ban đầu em cảm thấy nó rất đẹp, nhưng thật không ngờ nó còn có tác dụng này." Cố Hàm Ngọc giơ tay lên khẽ vỗ nhẹ vào làn nước suối nóng, nói.
"Chẳng qua trước khi chuyện này được xác định thì chúng ta vẫn đừng nên nói cho mọi người biết, miễn cho mọi người sau này lại thất vọng." Khi cô ta nói tới đây thì nâng đôi mắt dịu dàng như nước lên nhìn về phía Thích Uyên, vẻ mặt tràn đầy nét suy nghĩ cho mọi người.
"Ừm, anh biết rồi." Thích Uyên ôm lấy người, nhẹ nhàng nói bên tai cô ta.
Cách đây không lâu, anh ta vừa mới giao phương pháp dung nhập năng lượng của tinh hạch vào trong cơ thể ra ngoài, bây giờ mọi người cần một chút thời gian để lắng lại một chút, chứ nếu đột nhiên lại ném cho bọn họ một quả bom thì anh ta sợ sẽ khiến mọi người trở nên nóng nảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận