Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 275: Vô Đề
“Họ không cần biết.” Nụ cười trên mặt của Vân Tô rất dịu dàng, phối hợp với vị trí đứng của hai người hiện tại đột nhiên khiến bầu không khí trở nên mập mờ.
“Anh có biết rằng dùng khuôn mặt và nụ cười, giọng điệu nói chuyện với người khác như vậy là phạm vi không Vân Tô?” Nhịp đập của trái tim Biên Duyên vẫn đột nhiên tăng tốc lên khi cô nhìn gò má của anh, người đàn ông này đúng là vô tình chọc người mà.
“Thật sao?” Vân Tô tránh cơ thể sang bên cạnh, nụ cười tươi của anh càng thêm chói mắt trong đêm tối. Anh thấy đêm nay cũng rất tốt, anh muốn kiểm tra xem suy nghĩ của Biên Duyên về mình.
“Đúng thế, vậy nên nói đi nói lại anh đừng có đứng gần tôi quá.” Biên Duyên nhìn anh đột ngột áp sát gương mặt của mình lại đây, cô vội vàng dịch hai bước sang bên cạnh.
“Đêm nay, tôi với đoàn trưởng Vân gác đêm nên cô nghỉ ngơi đi Tiểu Duyên!” Anh Năm vừa mới hong khô quần áo đi lên đã thấy tay của Vân Tô đang âm thầm rụt về, anh nghĩ nếu không phải do tên Âu Lạp kia lôi kéo mình hỏi linh ta linh tinh chắc hẳn anh ta đã lên đây từ sớm rồi.
“Được rồi, thế đêm nay hai người phải chịu cực rồi.” Nhiệt độ trên mặt của Biên Duyên nhanh chóng giảm xuống khi anh Năm đi đến, cô vừa nói xong đã vội vàng rời khỏi bức tường giống như muốn chạy thoát ra bầu không khí khó tả này.
Biên Duyên ngồi bên cạnh đống lửa, tựa vào bức tường, cô kéo quần áo phủ lại cơ thể mình, ánh mắt lơ đễnh nhìn thoáng qua tường cao kia rồi cô nhanh chóng nhắm hai mắt thiếp đi.
Cả đêm ấy cô không mơ thấy gì, cô dậy sớm với tinh thần sảng khoái. Sau khi cô rửa mặt, mọi người đã biết được dưới này có đồ ăn ngon cho nên họ đã bày rất nhiều hoa quả tươi mới trên bàn.
Họ định mời đoàn người của đội trưởng Vương cùng nhau ăn, nhưng nhóm đó từ chối rồi tiếp tục gặm lương khô lạnh như băng và uống nước ấm.
Mọi người thấy thế cũng không khuyên nữa, dù sao họ đã có kinh nghiệm nên biết rõ rằng, đám người của đội trưởng Vương sẽ không kiên trì được bao lâu đâu. Bởi vì họ sẽ phải khuất phục trước những món ngon trong thế giới dưới sương mù này thôi.
Sau khi Biên Duyên ăn sáng xong, chỉ vào bản đồ mục tiêu mình đã vẽ trên giấy, chuẩn bị xuất phát.
Bây giờ bầu trời đã sáng rõ, mọi người có thể nhìn thấy được mọi thứ xung quanh. Vậy nên họ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một mảnh rừng đá đen kịt.
Bọn họ đã đi qua nơi này một lần rồi, cho nên bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng xung quanh xuất hiện vài ánh mắt của con thú hoang nhỏ đang theo dõi họ, có lẽ bọn chúng thấy nhóm người lần đầu tiên nên tò mò. Thoáng chốc đám dã thú nhỏ này không còn tò mò nữa, vì nó nhìn thấy đằng sau có rất nhiều người giống vậy.
Sau một ngày mọi người lặn lội đường xa, Biên Duyên dẫn mọi người đến vùng cát lần trước đã đi vòng qua, nơi này đã trở lại hình dáng cũ sau tình trạng thảm hại lần đó.
Đám dã thú đang lượn quanh cát mềm.
Biên Duyên ngồi bên cạnh vừa uống nước vừa nghỉ ngơi, cô thả phạm vi xuống dưới nền cát này. Ngay lập tức cơ thể của cô nổi hết da gà.
“Nằm xuống!” Ngay khi cô đang chuẩn bị kêu mọi người rời đi, thì trên đầu của họ đột ngột xuất hiện một cái bóng đen bay vụt quá khiến mọi người phải vội vàng tìm chỗ núp.
PHẬP PHẬP...
Cái bóng đen kia rất lớn, đôi cánh khổng lồ của nó hơi cử động một chút, nó đã lao xuống nền cát với tốc độ khủng khiếp với tiếng kêu sắc nhọn.
Khi nó chui ra khỏi mặt đất bay lên trời, mọi người đang ngồi xổm phát hiện dưới móng vuốt sắc nhọn của nó đang kẹp chặt một côn trùng xấu xí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận