Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 282: Vô Đề

Biên Duyên thấy Vân Tô nhíu mày tránh làn khói xanh mà bật cười.
Sự bất lực hiện lên trong mắt Vân Tô khi anh thấy cô cười nghiêng ngả. Anh đành dặn dò cô cẩn thận đừng cười đến chạm vào lửa, trong lúc đó khóe môi anh vô thức mà cong lên.
Sau đó hai người nói chuyện say sưa, mùi thơm lợn rừng dần dần nhẹ nhàng lan ra xa, kéo những người ban đầu không muốn ra đây xuất hiện.
Họ mang gương mặt xấu hổ đi đến gần đống lửa, rồi bất ngờ khi nhìn con lợn rừng thật to đang nướng trên đống lửa. Thịt nhiều như thế họ ăn đến bội thực chết cũng ăn không hết, nhưng hôm nay đoàn trưởng Vân đã tự ra tay rồi, nhóm còn lại sẽ thay nhau bắt mồi về chế biến và nướng vào những người tiếp theo.
Đám người trẻ ngồi bên cạnh đống lửa, họ không có rượu nhưng có đủ nước nóng. Cộng thêm chuyện hôm nay họ tìm được mỏ năng lượng, nên tâm trạng của mọi người rất vui vẻ, khung cảnh bên đống lửa đầy ắp tiếng nói cười hoan hô.
Họ say sưa với món ngon đến nửa đêm, rồi mỗi người đánh vài cái ngáp đi vào trong hang mỏ nghỉ ngơi.
Bọn họ vừa biết Biên Duyên có kế hoạch sẽ về, nên ngoan ngoan nghe lời chuẩn bị đánh một giấc để ngày mai có tinh thần chiến đấu tiếp. Dù sao, Biên Duyên không có giục họ về ngay, những lý do họ chuẩn bị trước trong lòng đã lập tức bị đập vỡ hết.
Sáng sớm ngày thứ ba, sau khi Biên Duyên thông báo với Vân Tô và mọi người xong, cô đeo túi nhỏ trên lưng rời khỏi mỏ quặng. Lần này cô không đi bộ mà dùng tinh thần lực kết nối với một con dực thú làm thú cưỡi. Cấp dị năng của cô rất cao, dực thú không thể từ chối việc kiểm soát của cô.
----------
“Nhất định phải cẩn thận, tôi ở đây chờ cô trở về.” Vân Tô nhìn Biên Duyên đứng trên lưng dực thú, dịu dàng nói.
“Tôi cũng ở đây chờ cô, đi sớm về sớm nhé.” Anh Năm cũng đứng ở một bên, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Biên Duyên, không hề có một chút ý đùa nào giống như trước đó, dù sao thân một mình cô đi thăm dò thế giới sương mù thật sự khiến cho người ta rất lo lắng.
“Buồn nôn quá à, yên tâm đi, tôi sẽ quay về đúng giờ mà, đi đây!” Sau khi Biên Duyên nhìn hai người nói đùa một câu, cô sờ sờ đầu dị thú rồi cùng nó bay khỏi mặt đất, nhưng mà khi cô dừng giữa không trung nhìn thấy hai bóng người đang đứng bất động bên dưới thì lại lộ ra vẻ đăm chiêu trong ánh mắt.
Bọn Vân Tô vẫn đứng tại chỗ, mãi cho đến khi bóng dáng của Biên Duyên và dực thú biến mất, lúc này bọn họ mới xoay người quay về trong hầm mỏ.
Về phần Biên Duyên, cô ngồi trên người dực thú suy nghĩ phương hướng bay trong lòng, chỉ là không ngờ đến vào buổi chiều hai ngày sau, cô thế mà lại bắt gặp được một gương mặt quen thuộc trên mặt đất khi đang bay ở độ cao thấp.
Bên trong các lùm cây thưa thớt phía dưới dực thú, một nhóm người đang chạy trốn cực nhanh với vẻ mặt hoảng sợ, mà theo phía sau bọn họ lại là con thú hai đầu khổng lồ mà Biên Duyên cảm thấy trông rất quen.
Thân hình nó tựa như ngọn núi, cặp mắt thì giống như một cái trống to, mỗi bước đi của nó đều khiến cho mặt đất ở xung quanh liên tục chấn động, nhưng với cơ thể đồ sộ và vụng về như vậy thì nó vẫn có thể đuổi cho một đám dị năng giả nhếch nhác đến tột cùng.
“Con quái vật này đã đuổi theo chúng ta cả một ngày rồi, thế mà nó vẫn cắn chặt mãi không buông.” Cố Hàm Ngọc ở trên lưng một người đàn ông cường tráng, quay đầu lại nhìn thoáng qua con quái vật to lớn đang liên tục đuổi theo không biết mệt, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thực sự là rất khó khăn, chỉ trong vài ngày, cô ta không có một giây phút nào để cho tinh thần được thả lỏng, cơ thể cũng trở nên hết sức mệt mỏi bởi vì phải liên tục bôn ba chạy trốn, không hề an toàn và thoải mái như khi cô ta ở cùng với Thích Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận