Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 164: Vô Đề

Rửa mặt xong, cô xuống tầng đi vào sảnh lớn, bởi vì mọi người đều chưa trở về, cho nên bây giờ trong sảnh lớn vắng tanh vắng ngắt.
Đẩy cánh cửa sảnh lớn ra, một luồng khí lạnh đột nhiên đánh úp, mùa đông đến, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh.
Bật bếp năng lượng lên, Biên Duyên đun sôi hạt kê đã rửa sạch, sau khi cho bột mì lên, cô mới bắt đầu chuẩn bị nhân bánh mà bánh bao cần dùng đến.
Thái thịt heo biến dị thành miếng nhỏ, cắt nấm biến dị thành những khối nhỏ, rửa nước một lần, sau đó cho các loại gia vị vào rồi đảo đều.
Đảo đến khi nhân thịt và nấm biến dị đều biến thành màu xanh lam thì biết được chúng đã được trộn đều.
Cán vỏ bánh xong, bao nhân bánh màu xanh lam ở bên trong tạo thành hình bông hoa, động tác của Biên Duyên rất thành thạo, cô đã quen với chuyện nguyên liệu biến dị sẽ mang đến biến hóa về màu sắc, cho nên lúc này cô thấy nhân thịt vị nấm biến dị đồng hóa thành màu lam thì cũng không cảm thán hai câu như trước nữa, bây giờ cô có thể mặt không đổi sắc mà làm việc như thường.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, Biên Duyên nhìn cháo hạt kê dùng lửa nhỏ nấu chín và bánh bao thịt, trong mắt cô hiện lên sự nghi hoặc.
Nhìn bầu trời đã sáng hẳn ở bên ngoài và đồng hồ trên cổ tay, Biên Duyên nghĩ nghĩ, đáng ra giờ này họ phải về rồi mới đúng.
“Anh Chu, sao hôm nay mọi người chưa về nhỉ, hôm qua dị thú tấn công thành có chuyện gì ngoài ý muốn à?” Nhìn thấy đầu bếp Chu đang đẩy cửa đi vào, Biên Duyên vội vàng xuống xe rồi hỏi.
“Có thể là có việc gì đó phải trì hoãn, tối hôm qua không có chuyện ngoài ý muốn, dị thú trong thành bị đánh chết nhanh chóng.” Đầu bếp Chu xốc xốc mí mắt có chút mỏi mệt rồi nói với Biên Duyên.
“Mùi gì thế?” Khi anh ta chuẩn bị chào tạm biệt để đi nghỉ ngơi, một mùi hương đậm đà bỗng chui vào trong mũi đầu bếp Chu.
“Cháo hạt kê và bánh bao hấp, anh Chu ăn một ít rồi hẵng đi nghỉ.” Thân là đầu bếp của Chấp Băng, so với nấu cơm thì anh Chu càng muốn đi ra ngoài chiến đấu đến rơi đầu chảy máu, cho nên hàng đêm anh ta đều tham gia chiến đấu bảo vệ thành.
Đây là ví dụ điển hình của việc làm đầu bếp chỉ để sinh sống mà thôi, công việc yêu thích của anh ta là làm kẻ săn giết.
“Được thôi, không ngờ tay nghề của cô Biên lại tốt như vậy.” Trong không khí tràn ngập mùi thơm, mắt anh Chu sáng bừng lên, lúc đầu anh ta nhìn thấy xe Món Ngon ở trong sân thì chỉ nghĩ đó là chỗ nghỉ ngơi của họ khi tận thế tới, đúng là không liên tưởng tới một ít đồ dùng để nấu cơm ở bên trong.
Chủ yếu là hai ngày nay anh ta không quá chú ý đến hai mẹ con, cho nên anh ta không biết chuyện họ biết nấu cơm.
“Anh Chu đi vào trước đi, lát nữa tôi bưng qua cho anh.” Nhìn đôi mắt đỏ bừng của anh ta, Biên Duyên cười nói. Triệu Khuyển đã nói cho cô nghe về chuyện của đầu bếp Chu, anh ta cũng muốn ra ngoài săn giết, nhưng mẹ già và vợ anh ta ở nhà đều không cho đi, chỉ muốn anh ta an tĩnh khỏe mạnh làm đầu bếp ở Chấp Băng. Lần này dị thú tấn công thành, anh ta thấy địa thú hoành hành trong thành thì không nhịn nổi được, lặng lẽ đi theo mọi người ra ngoài hỗ trợ, rốt cuộc thì trong thành đang là ban đêm, cho nên người nhà anh ta tạm thời còn chưa biết chuyện này.
“…Vậy thì làm phiền cô.” Đầu bếp Chu vốn định từ chối, chỉ là nhìn thấy gương mặt tươi cười của Biên Duyên, anh ta vẫn nở nụ cười cảm ơn với cô.
Sau khi đầu bếp Chu đi vào, lúc này Biên Duyên mới trở lại xe Món Ngon, cô múc cho anh ta một bát cháo thật to, sau đó lại dùng mâm đựng năm cái bánh bao to hơn cả nắm tay đàn ông, rốt cuộc thì cô biết rất rõ sức ăn của dị năng giả.
“Mùi thơm thật đấy xem ra hôm nay tôi không cần nấu cơm rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận