Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 243: Vô Đề
"Chỉ riêng điều này, thế giới sương mù sẽ hấp dẫn một số lượng lớn thợ săn ẩm thực tới thế giới sương mù." Vân Tô nghe vậy, anh liếc nhìn thịt thỏ trong tay Biên Duyên, chưa kể thế giới này còn rất nhiều thứ con người vẫn chưa khám phá, mọi thứ đều cho thấy nơi này không lâu nữa sẽ không còn yên tĩnh nữa.”
“Cho dù có bao nhiêu người tới, nếu thực lực không đủ, cũng chỉ có đến không có về.” anh Năm nghe vậy thì cười lạnh, sự nguy hiểm của nơi này không phải là mấy con thú biến dị, thực vật biến dị trên mặt đất có thể so sánh được.
“Lợi ích động lòng người, cho dù biết nguy hiểm, vẫn có người muốn đến đây thử vận may.” Lạc Hồng thể hiện quan điểm về chuyện này rất rõ ràng, nhưng cậu ta không phải vì lợi ích, mà là vì người thân của mình.
"Sau khi trở về báo cáo, cấp trên sẽ sắp xếp đối sách tương ứng, anh cứ yên tâm." Vân Tô cầm lấy con thỏ, anh dùng đao gió cắt trái ớt trên lá thành những miếng nhỏ rồi từ từ lấy tay bôi lên thịt thỏ.
"Tốt nhất từ cấp ba trở lên, cấp ba mới có thực lực có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình." Chỉ là miễn cưỡng thôi, nhìn Vân Tô xem, đã là dị năng giả cấp bốn rồi, nhưng anh thiếu chút nữa chết ở đây rồi.
Huống chỉ có một con Côn Mãng mạnh hơn cả cấp sáu ở đây, cấp bốn trở xuống gặp phải hoàn toàn không có sức chống cự, tuy nó đã có một chút trí tuệ, sẽ không giết chóc bừa bãi, nhưng khó bảo đảm không có người thấy lợi xông lên kiếm chuyện với nó.
"Cho dù đặt ra yêu cầu cấp mấy đi nữa, ai nhất quyết muốn vào thì chắc chắn sẽ tìm cách đi vào." Có một số người không màng đến thực lực bản thân đến đâu, chỉ khao khát kho báu dưới đó mà bất chấp tiến vào, anh Năm đã gặp qua nhiều người như vậy.
"Bọn họ muốn đi chịu chết thì không ai có thể ngăn được." Vân Tô đặt thịt thỏ đã được bôi ớt lên khay nướng, sau đó lạnh lùng nói, sau mạt thế, có vô số người như vậy, trong mắt bọn họ, lợi ích là trên hết.
Cảnh tượng sau này của thế giới sương mù đã hiện lên trong đầu anh.
Cho dù xương khô chất thành núi cũng không thể ngăn cản tham muốn của bọn họ đi tìm báu vật và hi vọng giàu phất lên trong một đêm.
"Cũng đúng, đi rửa tay đi, chút nữa bỏng mắt đấy." Biên Duyên nghe vậy sửng sốt, sau đó cô phát hiện tay Vân Tô đính đầy ớt, cô vội vàng lấy bình nước từ ba lô phía sau ra.
“Ừm.” Vân Tô ngoan ngoãn đưa tay ra.
"Tay đỏ hết luôn rồi, anh vừa rồi không nên dùng tay, chỉ cần dùng chiếc lá quét lên là được rồi." Loại ớt này rất cay, khi cô đang rót nước rửa tay cho Vân Tô, cô vừa lặng lẽ nhìn thịt thỏ đang nướng trên vỉ nướng, vừa không để ý một lúc, Vân Tô đã bôi nhiều ớt lên thịt thỏ như vậy, không biết một chút nữa ăn có bị sưng miệng không, dù sao độ cay của trái ớt ma quỷ không thể xem thường.
"Không sao đâu." Vân Tô nghe vậy bèn siết chặt lòng bàn tay, tuy có chút nóng nóng cay cay, nhưng không biết tại sao trong lòng có chút vui vẻ.
Lúc này, ánh mắt anh Năm đứng bên cạnh nhìn Vân Tô nghiêm trọng hơn lúc trước, Vân Tô càng lúc càng làm anh ta cảm thấy nguy hiểm.
Hơn nữa, anh đã cướp công việc của anh ta một cách thầm lặng càng khiến anh ta khó chịu hơn, nếu không người đang được tiểu Duyên rửa tay phải là anh ta.
"Loại ớt này ngửi có vẻ rất cay, Vân đoàn trưởng bôi nhiều như vậy chắc rất thích ăn cay." anh Năm xoay khúc gỗ đang trên khay nướng, anh ta nhìn Vân Tô cười nói. Đương nhiên, lúc anh ta nói vậy, anh ta biết Vân Tô không thích ăn cay, anh biết việc này từ khi hai đội tình cờ gặp nhau trong bữa tiệc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận