Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 139: Vô Đề

Vân Tô gõ ngón tay lên mặt bàn, nặng nề nhìn đám thú biến dị liên tục lăn vào chiến hào.
“Thiếu tướng Lục, anh sang đây chỉ huy để tôi ra ngoài xem thử!” Vân Tô nhớ lại động tĩnh lớn vừa rồi, anh thầm cảm thấy không ổn, nhất là hình ảnh chợt lóe lên kia làm anh rất lo lắng.
“Vâng.” Thiếu tướng Lục cũng nhận ra, có lẽ Vân Tô phát hiện ra gì đó rồi. Nhưng anh ta không chắc chắn lắm nên cũng không hỏi thêm.
Vân Tô nói xong rồi đi ra ngoài, anh leo lên trên nóc phòng quan sát cầm kính viễn vọng nhìn về phía rừng rậm trước mặt.
Cây cối nghiêng ngả, trong rừng rậm là một mảng lộn xộn.
Vân Tô quan sát một lúc, bỗng nhiên phóng to một khoảng đất trống phía trước, ở đó có cái hố sâu dưới những thân cây lộn xộn. Con ngươi Vân Tô co rút lại.
"Thiếu tướng Lục, sắp xếp ngay các dị năng giả tự nguyện trong thành bắt đầu tuần tra, chú ý kỹ dưới mặt đất. Tôi nghi ngờ có địa thú chui vào thành." Vân Tô cầm bộ đàm nặng nề nói, nếu có địa thú lẻn vào thành thật thì đúng là phiền phức rồi.
Nhìn đám thú đêm lẫn lộn, trong lòng Vân Tô càng lo lắng hơn. Nếu thú đêm thông minh tới vậy thì con người làm sao sống nổi đây.
"Gọi tất cả người dân dậy, bảo vệ họ đi vào hầm trú ẩn gần nhất tránh nạn." Bây giờ hầm trú ẩn đã được dị năng cải tạo lại nên nếu địa thú có khả năng đào đất thật thì đó chính là nơi an toàn nhất.
"Dạ." Thiếu tướng Lục nghe lệnh vội vàng đi sắp xếp.
Vân Tô nhân lúc còn ít thời gian gọi điện thoại cho Biên Duyên.
"Vân Tô, có chuyện gì thế?" Biên Duyên đứng ở góc tường bỏ một viên tinh hạch vào túi rồi mới nghe máy.
"Cô mau dẫn An An đến hầm trú ẩn tránh nạn đi, nhớ để ý trên mặt đất đó. Tôi nghi ngờ có địa thú chui vào trong thành.
"Địa thú " Biên Duyên nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên sự nghi ngờ của cô là có căn cứ, đám thú đêm này không thể nào tạo ra động tĩnh lớn như vừa rồi được.
"Nhanh lên." Vân Tô nói xong rồi ngắt máy.
Biên Duyên nhìn màn hình điện thoại tối đi, cô xoay người đi về phía trung tâm thành, lấp kín của hang rồi vội vàng chạy về khu chợ.
Trên đường trở về Biên Duyên phát hiện trên đường có thêm khá nhiều dị năng giả, tuy trên quảng trường có thông báo nhắc nhở nhưng mỗi khi họ thấy có người đi ngược hướng nơi tránh nạn đều sẽ gọi người này lại nhắc nhở.
Trên con đường hỗn loạn, Biên Duyên còn thấy những khuôn mặt quen thuộc, trên mặt họ chỉ có sự hoảng sợ. Có người mặc thêm một chiếc áo khoác rồi chạy về chỗ tránh nạn, có người lại cầm túi to túi nhỏ không bỏ sót đồ đạc nào, họ vừa chạy vừa mắng mỏ quay lại nhặt đồ vật bị rơi lên rồi mới đi về chỗ tránh nạn tiếp.
Chưa đến nửa tiếng mọi người đã chạy gần hết vào hầm trú ẩn, dù sao năm nào cũng có một lần diễn luyện mô phỏng nên mọi người đều khá quen thuộc. Nhưng mọi người đều biết tình huống hôm nay là có tai nạn thật nên bước chân của họ nhanh hơn không ít.
Đợi Biên Duyên chạy đến khu chợ bên trong đã không còn lại mấy người.
Lúc cô đi mọi thứ vẫn còn ngay ngắn trật tự, bây giờ khu chợ nhìn lộn xộn không chịu nổi, có lẽ lúc mọi người thi nhau chạy ra làm rơi nên quần áo giày dép mới rải đầy trên mặt đất.
“Bà chủ Biên, sao cô vẫn còn ở đây, cô chạy nhanh đi!” Một người phụ nữ thấy Biên Duyên trở về thì vội vàng lôi kéo tay cô chạy đi.
“Tôi không sao, cô đi trước đi.” Biên Duyên vỗ vỗ tay đối phương, con trai cô vẫn đang ở trong xe dã ngoại. Tuy lúc gặp nguy hiểm nhà xe sẽ tự động mở chế độ bảo vệ nhưng cô vẫn rất lo lắng.
“Cô... ôi trời!” Mặt đất đột nhiên rung chuyển, khu vực phía trước bị nứt ra. Biên Duyên kéo người phụ nữ vừa rồi lại sau đó ném mạnh cô ấy ra phía sau một quầy hàng gần đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận