Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 43: Vô Đề
“Tiểu Duyên nói, con bé nghe nói mấy năm nay cậu cùng cô Cố đã ở cùng một chỗ, hơn nữa mấy năm nay con bé cũng đã nghĩ thông suốt không ít rồi nên hiện tại con bé không muốn quấy rầy các người nữa, hôn ước trước tận thế cứ xem như đã bị hủy bỏ đi, nếu như các người cảm thấy có lỗi với con bé thì chỉ cần cho con bé một khoản tiền xem như bồi thường là được.” Biên Châu Tuệ nhìn hai người một cái rồi nhỏ giọng nói, dù sao người trước mặt cũng là chiến thần của Đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa khu 7, lừa gạt anh ta trong lòng bà ta vẫn có chút lo sợ.
“Cô ấy vậy mà nghĩ thông suốt rồi, cô gái nhỏ kia thật sự đã nói với bà như thế ư.” Thích Uyên nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới mấy năm không gặp Biên Duyên đã suy nghĩ trưởng thành đến vậy.
“Thật sự đã nói như vậy, nói chuyện kia không phải là lỗi của hai người.” Biên Châu Tuệ tiếp tục chiêm thêm một câu.
“Hiện tại con bé chỉ muốn cùng đứa nhỏ của mình sống một cuộc sống thật tốt, nhưng dù sao con bé cũng chỉ là một người phụ nữ, cho nên đoàn trưởng Thích, cậu xem...” Biên Châu Tuệ vội vàng ám chỉ.
“Cô ấy muốn bao nhiêu.” Thích Uyên hiện tại không thiếu tiền, nếu có thể dùng tinh hạch để đuổi cô đi thì anh ta tự nhiên cũng nguyện ý cho, số tinh hạch này coi như là bồi thường cho cô, huống chi lúc trước quan hệ giữa anh ta và Hàm Ngọc có thể tiến triển nhanh đến vậy cũng là nhờ cô thúc đẩy.
“Năm trăm miếng tinh hạch cấp hai.” Biên Châu Tuệ không nghĩ tới Thích Uyên lại dễ nói chuyện như vậy cho nên bà ta liền nói nhiều hơn một chút để phòng trường hợp Thích Uyên có thể trả giá, nhưng mà thấp nhất cũng chỉ có thể trả đến 300 tinh hạch, chờ tinh hạch đến tay đêm nay bà ta liền mang theo người nhà rời đi, mời một tiểu đội tiến hóa giả đưa bọn họ tới khu 9, còn lại hơn hai trăm tinh hạch cấp hai đủ để một nhà bọn họ tiêu tốn trong khoảng thời gian khá lâu.
“Hàm Ngọc, cho người mang năm trăm tinh hạch đến đây đi.” Bấy nhiêu tinh hạch đối với Thích Uyên mà nói không nhiều lắm.
“Anh Thích, em và Tiểu Duyên cũng đã lâu không gặp, việc này chung quy vẫn là chúng ta có lỗi với cô ấy, tinh hạch này hay là để cho em tự mình đưa cho cô ấy đi, thuận tiện em cũng muốn nói với cô ấy một tiếng xin lỗi.” Cố Hàm Ngọc nhìn Biên Châu Tuệ một cái, sau đó nhẹ nhàng di chuyển tới trước mặt Thích Uyên, trong mắt áy náy làm cho anh ta thập phần rung động.
“Được, ngày mai anh sẽ cùng em đi.” Thích Uyên nhìn cô ta, nét mặt ôn nhu đi không ít, vì để cho cô ta càng thêm an tâm ngày mai anh ta sẽ để Biên Duyên chính miệng nói ra đứa nhỏ không phải của anh ta, chỉ là anh ta sẽ không nói cho cô ta biết, số tinh hạch này thật ra anh ta vốn cũng không có ý định để Biên Châu Tuệ trực tiếp mang đi.
“Đoàn trưởng Thích, cô Cố, Tiểu Duyên sẽ không muốn gặp các người đâu.” Biên Châu Tuệ nghe vậy trong nháy mắt hoảng hốt, bọn họ cứ như vậy đi tinh hạch của bà ta không chỉ bay đi mất còn có thể để Biên Duyên biết được chuyện bà ta lừa gạt bọn họ.
“Không muốn gặp, vậy thì số tinh hạch kia cũng đừng mong sẽ có.” Thích Uyên nhìn Biên Châu Tuệ lạnh lùng nói.
“Được rồi, tôi lập tức đi nói cho con bé biết.” Biên Châu Tuệ bị ánh mắt Thích Uyên nhìn lui về phía sau vài bước, thần sắc vừa rồi của anh ta rõ ràng đã bắt đầu hoài nghi bà ta, hiện tại không chỉ là vấn đề tinh hạch mà bà ta còn phải đi tìm Biên Duyên giúp mình qua được chuyện này, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận