Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 166: Vô Đề
Nhưng nhìn sắc mặt của mọi người, cô cũng biết đó là một nơi rất nguy hiểm.
Đêm qua họ nghe theo sự chỉ huy của Vân Tô đi bảo vệ thành, vậy thì lốc xoáy sương đen mà Triệu Khuyển nói chỉ sợ có liên quan tới chuyện dị thú tấn công thành.
Vân Tô ngồi bên cạnh ghế sofa, Lạc Hồng đen mặt đứng bên cạnh dùng dị năng trị liệu, cho dù cậu ta biết chút năng lượng này của bản thân với anh họ bây giờ chỉ như muối bỏ biển, cậu ta vẫn không hề do dự mà vận chuyển năng lượng của mình vào trong cơ thể anh.
Vân Tô vẫn đang cố chịu đựng, khi nghe thấy tiếng Biên Duyên thì anh nâng mí mắt về phía Triệu Khuyển, động tác nhẹ đến mức rất khó nhận ra.
“Chuyện là thế này, hôm qua đại ca dẫn mọi người đi tra xét hang động, bởi vì từ tường ở đó rất kỳ quái, cho nên chúng tôi để lại mấy cái camera giám sát ở miệng hang của địa thú, trước khi dị thú tấn công thành vào đêm qua thì có một hình ảnh xuất hiện trong camera, lốc xoáy sương đen bắt đầu hình thành…” Triệu Trần nhận được ánh mắt ra hiệu có thể nói của Triệu Khuyển, lúc này anh ta mới nói cho Biên Duyên biết chuyện tối qua, rốt cuộc thì cô là người mà đại ca đích thân sai người đón về, đúng là có tư cách biết chuyện này.
“Trước khi dị thú rút lui thì đại ca dẫn một số người đi hang động ở vực sâu, chúng tôi cứ nấp mãi, không ngờ lại bị con quái vật xuất hiện từ trong sương đen phát hiện ra, Tần Cố và Âu Lạp bị nó đánh bay vào trong sương đen, đại ca, đại ca…” Nói tới đây, Triệu Khuyển nhìn Vân Tô một cái, anh ta cũng không biết phải nói thế nào, bởi vì chuyện xảy ra trong hang động vẫn khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó tin.
“Dị năng đặc biệt, đồng hóa.” Vân Tô nhìn anh ta một cái, sau đó mới gian nan nói mấy chữ.
“Anh thức tỉnh hai loại dị năng.” Vân Tô luôn công bố với bên ngoài rằng anh có dị năng hệ phong, nhìn biểu cảm của những người xung quanh, chỉ sợ họ cũng vừa mới biết đến một loại năng lực khác của đại ca.
“Trong thời khắc mấu chốt, vì không để quái vật trốn về trong vùng sương đen rồi đuổi giết Âu Lạp và Tần Cố, đại ca đã sử dụng một dị năng khác…” Nói tới đây, trong đầu Triệu Trần lại hiện lên cảnh tượng khi ấy.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, quái vật định lủi về vùng sương đen, đại ca đột nhiên cắn lên cái vòi mà con quái vật bỏ lại, khi vệt máu màu xanh lục chảy xuống khóe môi đại ca, có một bóng dáng khổng lồ đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ.
Đó là một bóng dáng giống y đúc quái vật ở bên ngoài, bởi vì thân hình quá khổng lồ, khi nó xuất hiện thì hang động mà địa thú để lại cũng bị nó làm cho sụp xuống. Vì để những tảng đá phía trên không rơi trúng họ, nó còn cố ý dùng một cái vòi chống ở trên đầu mọi người. Nhìn mảnh vệt dệt từ áo đoàn quen thuộc trên cái vòi, mọi người vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng biết được đây là đại ca của họ, tuy rằng không biết vì sao đại ca lại đột nhiên biến thành thế này, nhưng nhìn hành động của đại ca là biết, đại ca vẫn là đại ca như trước.
Nhớ tới cảnh tượng đại ca cắn vào cái vòi của quái vật, trong lòng bọn họ cũng hiểu, chỉ sợ đây chính là át chủ bài mà đại ca chưa bao giờ dùng tới.
Đại ca biến thành con vật to lớn che chở họ, mãi cho đến khi triển khai chế độ phòng ngự thì đại ca mới nhanh chóng chạy ra ngoài cửa hang, thân hình to lớn bám chặt trên vách đá, mấy cái vòi còn thừa túm chặt lấy đầu con quái vật, hiển nhiên là muốn kéo nó ra khỏi vùng sương đen.
Sương đen quay cuồng mãnh liệt, quái vật bị đại ca túm chặt bắt đầu gào rống.
Bởi vì biết sương đen sắp biến mất, tuy rằng quái vật rất tức giận khi thấy Vân Tô sao chép nó, nhưng nó cũng chẳng có thời gian dây dưa với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận