Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 208: Vô Đề

Trong lúc bọn họ tắm rửa, Biên Duyên còn nghe ngóng được không ít chuyện liên quan đến Cố Hàm Ngọc từ trong miệng bọn họ.
Sau khi đám người bọn họ lên bờ thì đều cảm thán một tiếng sảng khoái.
Biên Duyên mặc bộ quần áo mà cô đã mượn được của cô gái hệ Kim, ngồi bên suối cùng với ba nữ sinh vừa phơi quần áo vừa tán gẫu.
Đợi đến khi sắc trời sẩm tối, đoàn trưởng của bọn họ cuối cùng cũng đã đưa Cố Hàm Ngọc trở về, chỉ nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Cố Hàm Ngọc thôi thì người sáng suốt đều biết lần này bọn họ rời đi đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi bọn họ ăn tối xong, trong tường cao bốc lên ánh lửa trại.
Đêm càng về khuya, mọi người đã chạy ngược chạy xuôi cả một ngày dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Khoảng nửa đêm, khi Biên Duyên phát hiện ra bóng dáng của Cố Hàm Ngọc và Thích Uyên đang lặng lẽ bước ra khỏi tường cao thì đột nhiên mở bừng hai mắt ra.
Biên Duyên thấy cảnh người trực đêm cố né tránh không nhìn thì cũng lặng lẽ dựa vào tường lủi ra ngoài từ cửa thấp.
Dọc theo bờ sông, chỉ chốc lát sau, Biên Duyên đã nhìn thấy bóng dáng của hai người kia. Hai người bọn họ đang nắm tay nhau đi bên bờ sông, nhưng nhìn bước chân của hai người tuyệt đối không hề giống tản bộ, bọn họ đang đi về hướng nào đó với mục đích rõ ràng.
Màn đêm đen kịt như phủ mực nhưng bóng dáng cao lớn của hai người lại phản chiếu dưới ánh nước bên bờ sông, cho dù cô có đứng cách bọn họ mười thước thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Biên Duyên đi theo phía sau hai người, nhìn bọn họ vòng qua hạ lưu rồi xoay người đi lên phía trên, bản thân cô cũng không chút do dự đi theo.
Khoảng một tiếng sau, họ men theo dòng suối phía trên thác nước đã hạ trại, đến một thác nước lớn khác.
Thích Uyên đứng trên một tảng đá dưới thác nước, lấy một cái đèn pin nhỏ cực sáng ra rồi bật lên, sau đó gật đầu với Cố Hàm Ngọc ở bên cạnh rồi cơ thể chợt lao về phía trước, cả người chui vào trong màn nước đã đổ ập xuống.
Cố Hàm Ngọc đứng dưới thác nước nhìn bàn tay to vươn ra từ trong màn nước, ánh mắt nhìn ngang ngó dọc đảo qua bốn phía, sau khi xác định không có gì bất thường thì mới nắm lấy bàn tay ở trong màn nước rồi lắc mình tiến vào.
Khoảng vài phút sau, Biên Duyên bước ra từ phía sau những tảng đá đen bên bờ sông.
Cô đứng ở trước màn nước, mở rộng phạm vi vào bên trong dò xét, sau khi xác định phía trước không còn bóng dáng của hai người bọn họ thì mới lợi dụng phòng ngự để tạo một vòng bảo hộ ở chung quanh mình, cơ thể cô chợt lóe lên rồi tiến vào trong hang động.
Hang động phía sau thác nước rất rộng và ẩm ướt, đám đá trên mặt đất mọc đầy rêu xanh vì hai người bọn họ tiến vào lần thứ hai mà bị giẫm lên ngổn ngang lộn xộn.
Biên Duyên nhìn hang động đen ngòm phía trước một cái, sau khi lấy một cái đèn nhỏ ra thì giẫm lên dấu chân của hai người đi vào bên trong.
Thế giới dưới lớp sương mù vào ban đêm vô cùng lạnh lẽo, nhưng khi ở trong hang động vô cùng ẩm ướt này thì cô không chỉ không cảm thấy lạnh mà thậm chí còn có thể cảm nhận được từng luồng hơi ấm đang từ từ truyền đến từ bên trong.
Sau khi Biên Duyên đi vào bên trong khoảng mười phút, phạm vi đã mở rộng của cô cuối cùng cũng dò xét được tiếng động ở phía trước.
Vì không để cho hai người bọn họ phát hiện, phải giữ khoảng cách an toàn nên cô chỉ có thể tiếp tục dùng phạm vi để xem xét tình hình bên trong, còn bản thân cô thì tìm một góc nơi vách đá để dựa lưng vào, ẩn nấp trong bóng tối, cũng là vì không để Thích Uyên vốn cẩn thận nhạy bén nhận ra.
Trong phạm vi, cô thấy hai người bọn họ dừng lại ở trước một suối nước nóng đang bốc hơi.
Sau đó Thích Uyên lấy một cái hộp từ trong túi ra, nửa quỳ xuống đất, nhổ một bông hoa màu lam to như một ngón tay cái của người lớn bình thường sinh trưởng bên cạnh suối nước nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận