Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 292: Vô Đề

“Cô Biên trở lại rồi, nếu cô không trở lại thì gương mặt đen thui của anh Năm với Vân Tô làm bảng đen còn được nữa.” Đới Dân thấy cô về cũng rất vui vẻ, nghe giọng điệu của anh ta thì cũng biết trong khoảng thời gian qua mọi người sống chung không tệ lắm.
“Anh cứ nói lung tung đi, nhưng mà cũng được đấy, sắp tới Đỉnh Phong cấp hai rồi.” Biên Duyên nghe vậy bèn hướng ánh mắt về phía hai người họ, thấy trên mặt cả hai rạng rỡ không có ý phản đối, giật mình là có nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.
“À phải rồi, việc khai thác của các người thế nào rồi?” Cô thầm quyết định gì đó rồi nhìn vào quặng mỏ sau lưng bọn họ chuyển dời đề tài nói chuyện.
----------
“Chỉ còn chờ cô thôi.” Đội trưởng Vương đi tới, bọn họ sớm đã chuẩn bị xong tinh quặng, khoảng thời gian gần đây ngoại trừ việc chờ cô ra thì đều ở trong động tu luyện.
“Vậy thì sáng mai chúng ta niêm phong hang động rồi rời đi.” Biên Duyên áy náy cười, lần này chuyện của trấn Ô Đồ khiến cô bị chậm trễ mất vài ngày, may mà cũng chưa quá kỳ hạn ước định.
“Tốt.” Đội trưởng Vương nghe vậy thì quay đầu dặn dò mọi người kiểm tra lại tinh quặng trong ba lô một lần nữa, đồng thời nhắc nhở các công việc cần chú ý khi niêm phong hang động vào ngày mai.
Tuy rằng Đới Dân cũng tò mò gần đây Biên Duyên đang làm gì, nhưng anh ta nghĩ tới lần này trở về không biết bao giờ mới có thể quay lại thì quyết định quay trở về trong động làm bạn với đống tinh quặng thêm một hồi nữa.
“Sao cả đám mấy người giống như đám trẻ nhỏ tò mò vậy?” Bên cạnh lò sưởi, đội viên của Chấp Băng vốn quen biết với cô từ trước nên bây giờ túm tụm lại vây quanh đống lửa nướng thịt, đồng thời nhân cơ hội dùng ánh mắt thèm khát đòi ăn nhìn cô.
Chẳng qua bọn họ bày trò cũng không phải chỉ để trêu đùa như Biên Duyên nghĩ, mấy ngày cô không có ở đây, bầu không khí giữa anh Năm và Vân Tô đã trở lên vô cùng quỷ dị. Bây giờ Biên Duyên trở về bọn họ lại càng muốn hóng hớt vụ này hơn.
“Tiểu Duyên, lần này ở bên ngoài có gặp được chuyện gì thú vị không?” Anh Năm vẫn mang nụ cười du côn hệt như lúc trước. Chẳng qua lúc nói chuyện anh ta đã đưa một cốc nước ấm tới cho cô. Biên Duyên vội vàng trở về như vậy nên uống chút nước nóng cho ấm người.
“Cảm ơn anh.”
“Lần này ra ngoài tôi gặp phải rất nhiều chuyện, mà một trong số chúng quả thật khó mà tin nổi, chờ sau khi trở về chẳng mấy chốc mọi người cũng sẽ biết cả thôi.” Biên Duyên nhìn mọi người nở nụ cười, để xem tôi có khiến mọi người tò mò muốn chết không.
“Chuyện gì khó tin thế?” Vân Tô xẻo một miếng thịt từ trên chân sau xuống rồi đặt lên mảnh lá màu xanh đưa cho Biên Duyên, anh còn quan tâm bỏ thêm một đôi đũa gỗ cho cô nữa.
“Mọi người không thể nào tưởng tượng nổi đâu.” Làm gì có người bình thường nào có thể đoán được chuyện của trấn Ô Đồ chứ! Nhưng mà lần này e rằng cô cũng phải làm báo cáo giống Vân Tô.
“Chúng tôi không tưởng tượng nổi vậy thì cô mau nói cho chúng tôi biết đi.” Âu Lạp nhìn Biên Duyên giật nhẹ khóe môi. Cái người này đúng là chuyên gia gợi mở chủ đề khiến cho người ta càng thêm tò mò mà!
“Chuyện này tạm giữ bí mật, nhưng có một chuyện khác có thể nói cho mọi người biết. Lần này ra ngoài tôi gặp phải người quen cũ.” Biên Duyên đổi chủ đề ngay lập tức, nụ cười trên mặt cô cũng dần trở lên lạnh lẽo.
“Có phải gặp được Cố Hàm Ngọc không?” Vân Tô nhìn qua biểu cảm trên mặt Biên Duyên lập tức đoán được là ai.
Anh Năm ở bên cạnh vừa chuẩn bị nói ra tên này thì khó chịu trừng mắt nhìn Vân Tô sau đó vội vàng cướp lời nói: “Cô ta lại tới gây chuyện với cô à?”
“Trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Lần này coi như cô ta tự đùa chết chính mình rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận