Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 204: Vô Đề
"Không có gì." Chuyện trước kia đã qua, anh ta vốn không phải người cố chấp tính toán chuyện quá khứ, chẳng qua là mỗi lần anh ta nhớ tới chuyện của Biên Duyên thì trong lòng lại cứ có một cảm giác khó chịu.
Nhưng trước kia anh ta cũng chẳng thèm suy nghĩ kỹ vì anh ta vốn dĩ khinh thường nhớ lại quá khứ của hai người, ấy vậy mà bây giờ nghĩ đến đây, hàng lông mày của anh ta lại vô thức nhíu chặt.
"Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, tôi chú trọng đến tương lai hơn nhiều." Anh Năm ngậm một cọng rơm nhìn thoáng qua phía Biên Duyên, tư thái cà lơ phất phơ, trong mắt lại có thêm một loại ý chí nhất định phải có.
Thích Uyên nhìn anh ta một cái rồi cũng không nói gì cả, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đều tự hiểu rõ trong lòng mình nên làm gì.
Ở phía xa xa, Biên Duyên dựa vào tảng đá nhắm mắt ngủ say, sau khi nhận được ánh mắt anh Năm nhìn mình thì vẻ mặt cô dưới lớp mặt nạ vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng chỉ có thể quyết định cách xa anh ta ra một chút.
Đêm nay, trừ chuyện gốc cây tỏa ra ánh huỳnh quang ở bên ngoài kia ra thì không còn bất ngờ nào khác.
Sau khi ánh mặt trời chiếu sáng muôn nơi, phần lớn mọi người đều đã đứng lên rửa mặt, bởi vì đám Thích Uyên có mang theo dị năng giả hệ Thủy nên mọi người dậy sớm rửa mặt cũng không cần đi phải đi tìm nguồn nước.
Sau khi Biên Duyên tỉnh lại chào hỏi người khác thì cũng đi qua rửa mặt đơn giản, nhiệt độ lạnh lẽo của nước vô cùng kích thích người khác, rửa sạch mặt xong thì một tia buồn ngủ cuối cùng cũng đã không còn.
Sau khi Biên Duyên rửa mặt thì cũng không tùy tiện chờ người khác đưa đồ ăn đến cho cô mà chủ động đi đến bên lửa trại giúp đỡ mọi người hâm nóng lại cơm.
Tuy cô không thể làm quá nhiều chuyện nhưng cô bằng lòng hỗ trợ bọn họ trong chuyện này, vậy nên đã thu được không ít thiện cảm của mọi người, ít nhất thì vẫn không giống một cô chiêu cần người hầu hạ.
Hơn nữa sau khi mọi người nói chuyện với cô thì đều phát hiện ra cô rất dễ ở chung, chỉ trong thời gian một bữa cơm, Biên Duyên đã làm quen được với tất cả mọi người.
Chờ đến khi Cố Hàm Ngọc thay quần áo xong đi ra khỏi phòng tạm thời thì cảnh tượng mà cô ta nhìn thấy chính là Biên Duyên đang hồ hởi vui sướng nói chuyện với mọi người, rõ ràng là mới tối hôm qua, phần đa mọi người đều không nói chuyện với cô nhưng sao sau khi ăn sáng xong, mọi người lại trở nên thân thiết với cô như vậy?
Cô ta nhớ tới quá khứ trước khi mạt thế xảy ra của hai người, một Cố Hàm Ngọc luôn giữ vững thiết lập nữ thần vô cùng lo lắng Biên Duyên sẽ nói ra lời nào đó gây bất lợi cho cô ta, nghĩ tới đây, cô ta nở một nụ cười dịu dàng như trước kia, cũng đi về phía Biên Duyên.
Sau bữa ăn, đoàn người lại bắt tay vào cuộc hành trình khám phá thế giới dưới sương mù.
Biên Duyên nhìn thảm thực vật xung quanh càng ngày càng rậm rạp thì trong lòng thấy rất kinh ngạc, nơi này cách chỗ cô đến không xa, nhưng chỉ một khoảng cách ngắn như vậy mà khung cảnh hai bên đã hoàn toàn khác nhau.
Một bên thì đá đen san sát không có lấy một ngọn cỏ, một bên thì thảm thực vật xanh biếc rậm rạp, đây quả thực chính là nằm trên cùng một mảnh đất nhưng lại là hai thế giới tách biệt.
Biên Duyên nhìn đám người treo máy ảnh trước ngực đang điên cuồng chụp lại những loại thực vật mà họ chưa từng trông thấy xung quanh thì thả chậm bước chân rồi đi tới bên cạnh Lạc Hồng.
"Đợi đến lần sau khi nào phát hiện ra dấu vết mà anh trai cậu để lại thì chúng ta sẽ lập tức rời đi." Bọn họ không có cùng mục tiêu với đoàn người Thích Uyên cho nên không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh bọn họ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận