Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 41: Vô Đề

“Từ bốn năm trước sau khi bà đuổi tôi ra khỏi cửa khi tôi vừa sinh con, giữa chúng ta đã không còn tình nghĩa gì nữa, vì vậy nói thẳng đi, hôm nay ai bảo bà đến?” Nghĩ đến đoạn ký ức đó của nguyên chủ, trong lòng Biên Duyên vô cùng chua xót, đây chính là dì hai ruột của nguyên chủ đấy, lúc Biên Duyên vừa sinh con xong không có ai chăm sóc lại đuổi người ra khỏi cửa, nếu không phải cô ta gặp một người già có lòng tốt thu nhận, mẹ con hai người chỉ sợ đã sớm mất rồi.
“Tiểu Duyên à, lúc đó dì hai có nỗi khổ trong lòng.” Biên Châu Huệ vừa rồi đã nghĩ xong nỗi khổ của mình rồi, bây giờ rơi nước mắt bắt đầu biểu diễn.
“Dừng, hoặc là nói thẳng hoặc là trở về không tiễn.” Biên duyên không hề muốn nói nhảm với bà ta, lúc đó rốt cuộc là chuyện gì trong lòng cô rất rõ ràng.
“...Nỗi khổ của dì hai sau này cháu sẽ hiểu, lần này dì hai đến chúc mừng cháu, thằng nhóc Thích Uyên kia rốt cuộc đã đến tìm cháu rồi, cháu sắp được cùng nó đến khu bảy sống cuộc sống tốt rồi.” Nước mắt của Biên Châu Huệ vừa sắp trào ra đã bị một câu của Biên Duyên khiến nghẹn trở về, nhưng mà nghĩ đến công việc buôn bán của cô, mặt bà ta đỏ rực bắt đầu khoe khoang, dù sao lúc đó Biên Duyên thích Thích Uyên đến mức nào, người nhà họ Biên đều biết.
“Dì hai thấy cháu buôn bán tốt như vậy, nếu như cháu không yên tâm về khách hàng nơi đây thì đưa bí quyết cho dì hai, dì hai sẽ thay cháu kiếm tiền, như vậy sau khi cháu cùng thằng nhóc họ Thích về khu bảy, có chúng ta chống lưng cũng tự tin hơn.” Biên Châu Huệ nghĩ thật hay, bởi vì bà ta quá hiểu nguyên chủ, chỉ cần nhắc đến Thích Uyên, đến mạng cô ta cũng có thể không cần.
“Thích Uyên sao lại biết tôi ở đâu?” Biên Duyên nghe xong mặt trầm xuống, đây rõ ràng là toàn bộ tụ lại gây phiền cho cô mà, còn cả Biên Châu Huệ này nữa, nói chuyện cũng thật trắng trợn.
“Đương nhiên là dì hai của cháu nói cho nó cháu ở đây, bây giờ cháu tin chưa, trong lòng dì hai quả thực nhớ mong cháu.” Biên Châu Huệ không chú ý đến Biên Duyên thay đổi sắc mặt mà dùng giọng điệu tranh công vừa nói vừa liếc nhìn xe phía sau lưng, trong lòng thì đang nghĩ sao vừa rồi cô không tiếp lời.
“Tiểu Duyên à, dì hai hôm nay thấy cháu sống tốt trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, chiếc xe này trông rất đẹp, đồ bên trong làm ra cũng thơm, chẳng trách vừa rồi có nhiều người như vậy mua, không giống chúng ta, chỉ có thể dựa vào em họ cháu vào rừng kiếm chút tinh hạch về duy trì cuộc sống.” Biên Châu Huệ thấy cô không tiếp lời liền đổi cách nói, chỉ là sự tham lam trong mắt quá rõ ràng, chỉ thiếu nước nói với Biên Duyên nhanh đưa xe cho bọn họ.
“Nếu đã yên tâm vậy bà đi đi, không tiễn.” Biên Duyên nghe xong lạnh giọng cười một tiếng trực tiếp mở lời tiễn khách, đưa phiền phức đến cho cô lại còn mơ tưởng chiếm đồ của cô lần nữa, mơ thật đẹp.
“Ấy…Tiểu Duyên, cháu không cùng ta đến gặp Thích Uyên à, mấy năm không gặp, nó càng ngày càng đẹp trai thành thục rồi.” Trong lòng Biên Châu Huệ vẫn còn một đống lời muốn nói, chỉ đợi Biên Duyên tiếp lời, nhưng cô không nói theo lẽ thường tình, vừa mở lời đã là tiễn bà ta.
“Không gặp, phiền bà nói với anh ta, tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa.” Đi gặp anh ta, cô ăn no rửng mỡ không có việc gì làm chủ động đi làm pháo hôi hả.
“A?”
“Tiểu Duyên à, đó là Thích Uyên đấy, chồng chưa cưới của cháu, cha của đứa trẻ, là người cháu yêu nhất trước đây.” Lúc này Biên Châu Huệ mới phát hiện Biên Duyên bây giờ lúc nhắc đến Thích Uyên trong mắt đã không còn ánh sáng và sự điên cuồng như trước kia nữa rồi.
“Cho dù cháu không gặp nhưng đứa trẻ thì sao, đứa trẻ cũng nên gặp cha của mình chứ.” Biên Châu Huệ vội vàng nói, nếu như Biên Duyên thực sự không còn vọng tưởng gì với Thích Uyên nữa, vậy tính toán của bà ta không phải là vồ hụt sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận