Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 22: Vô Đề
Bất giác đã ăn hết một hộp, ánh mắt mọi người nhìn xe bán đồ ăn càng chắc chắn hơn.
Biên Duyên ở bên này bận đến mức như chong chóng xoay lại không biết rằng ở chỗ nguyên chủ từng sống bên thành đông, mấy tiến hóa giả mặc đồng phục đang hỏi thăm chuyện của hai mẹ con bọn họ.
Thành tây nằm ờ bên rìa thành phố phồn hoa, cuộc sống sáng làm việc tối nghỉ của Biên Duyên đã đi vào quỹ đạo, mà giữa lúc đó, vì không muốn đụng phải nhân vật chính nên nửa tháng nay cô không hề bước ra khỏi khu bán hàng nửa bước.
Tối hôm nay Biên Duyên đưa món thịt anh Dương nhờ cô làm hộ ra, nhìn bóng lưng ông ấy vui vẻ rời đi, hai mắt Biên Duyên cong thành hình trăng non.
Dáng vẻ vui mừng ngâm nga bài hát cũng chỉ vì một chuyện Kiều Tây cháu của anh Dương sáng ngày mai sẽ theo đội Chấp Băng rời khỏi thành tây.
Sau khi bọn họ đi, thành tây sẽ không còn ai lật tẩy sự tồn tại của mẹ con họ nữa, cứ nghĩ đến là thấy vui.
“An An, hai hôm nữa mẹ đưa con vào thành phố chơi.” Biên Duyên nhìn An An mặt càng ngày càng tròn, da mặt vàng vọt cũng bớt đi nhiều không nhịn được khẽ niết khuôn mặt rốt cuộc có thịt của cậu bé.
“Thật sao?” An An nghe xong mắt sáng lên, nghe anh Dương Húc nói, thành phố thực sự rất rất thú vị.
“Ừ.” Nhìn dáng vẻ chờ mong của con, lòng Biên Duyên mềm nhũn.
“Mẹ thật tốt.” An An vui mừng nhào vào lòng Biên Duyên, thân thể mềm mại cẩn thận làm nũng.
Biên Duyên vui mừng vỗ lưng An An, mặc dù lúc làm nũng vẫn hơi không được tự nhiên cũng cũng được coi là không tệ rồi, ít nhất cậu bé đã dám thể hiện suy nghĩ trong lòng mình trước mặt cô.
An An nằm trong vòng tay của Biên Duyên một lúc rồi mặt đỏ lên chạy xuống khỏi xe, cậu bé muốn đi thông báo tin vui này với hai anh Dương Húc và Dương quang.
Biên Duyên đứng ở bên cửa sổ nhìn An An đã vui mừng nói chuyện với hai anh hàng xóm, Biên Duyên vẫy vẫy tay với Hạ Thu Ca ở bên ngoài sau đó quay người đi tìm đồ.
Biên Duyên ngồi trên sô pha trong phòng ngủ đã được kéo rèm lại, Biên Duyên lấy ra một hộp gỗ từ trong ngăn bên dưới.
Mở nắp ra, Biên Duyên nhìn tinh hạch cấp hai đặt chỉnh tề bên trong, ánh sáng dưới đáy mắt càng sáng hơn, nửa tháng gần đây gần như bữa trưa bữa tối nào cô đều bán hàng, vấy vả lắm mới tích đủ hai trăm viên tinh hạch cấp hai.
Số tinh hạch này hai hôm nữa cô định mang đi đổi thành hai viên tinh hạch cấp ba, mặc dù gần đây cô hấp thu không ít năng lượng rút ra từ thịt biến dị thú, cũng hấp thu không ít năng lượng tinh hạch cấp một hai, nhưng nó chỉ cường hóa thân thể của cô, sức mạnh tưởng rằng là do nguyên chủ làm việc nặng nhiều năm luyện ra thực sự không phải như vậy.
Cô bây giờ có thể dùng một tay nhấc vật nặng năm mươi cân, có thể nói là tiến hóa giả thực thụ, nhưng đối với cô mà nói, muốn dẫn theo con sinh tồn trong tận thế, tiến hóa thể năng căn bản không đủ, cô muốn tiến hóa càng cao cấp hơn, thức tỉnh dị năng.
Dù sao cô đã từng đọc truyện nên hiểu rất rõ rằng, mặc dù năm năm sau tận thế trông có vẻ đã ổn định, nhưng sau khi tiến hóa giả dị năng giả càng ngày càng giỏi, tận thế lại thức tỉnh lần nữa, mà đại nạn lần này sẽ khiến con người càng bước đi khó khăn hơn.
Vì vậy cô nhất định phải thức tỉnh dị năng.
Cốc cốc cốc…
Lúc cô đang trầm tư suy nghĩ, ngoài cửa xe đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Thu Ca, chị vào đi.” Biên Duyên nhét đồ lại sau đó đứng dậy đi về phía cửa, mặc dù trước đó cô đã xem gần hết cuốn truyện này nhưng chỉ là đọc thưởng thức nên cô giống những người khác chỉ nhớ được những chi tiết đặc sắc, có những thay đổi nhỏ trong chuyện cô đột nhiên nhớ đến sau khi việc xảy ra.
Những thay đổi nhỏ, chi tiết nhỏ cũng giống như là nét bút lặng lẽ của tác giả, những câu miêu tả qua loa như có như không lại là manh mối ẩn sau của những việc lớn, mà tác giả của quyển truyện này là người thích viết như vậy, vấn đề là cô đã xem hết phần lớn nhưng rất nhiều manh mối đều phải xem bình luận phía sau mới biết được.
Vì vậy gần đây cứ chốc chốc cô lại nghĩ, liệu ở một góc nào đó trong tận thế, một cái hố lặng lẽ hình thành.
Cứ nghĩ đến đó cô lại càng muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, sau đó rời khỏi đây đến khu chín đến mười hai không mấy khi xuất hiện trong truyện để sinh sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận