Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 162: Vô Đề
Nhớ lại cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy, bàn tay đang vịn vào hòn đá của Vân Tô bắt đầu nắm chặt, chỉ trong nháy mắt thôi, anh đã nhìn rõ con quái vật kia rồi.
“Triệu Trần, thiết lập chế độ phòng thủ.” Vân Tô đột nhiên thấp giọng nói với người đàn ông đằng sau.
“Rõ!” Triệu Trần gật gật đầu, sau đó anh ta bắt đầu sử dụng dị năng, bùn đất xung quanh hầm ngầm bắt đầu hóa thành cát lao về phía họ, sau đó bao vây họ, tạo thành một bức tường đất rất giống với vách hang.
Triệu Trần là đội viên chủ lực của Vân Tô, tốc độ sử dụng dị năng của anh ta rất nhanh, chỉ mất không đến một phút đã tạo ra được một bức tường đất ngụy trang hoàn mỹ.
Trong một phút này, mọi người lại phát hiện ra có một sinh vật đột nhiên xuất hiện trong vùng sương đen.
Con vật to lớn kia cảm nhận được năng lượng dao động ở cửa hang, cái đầu to tướng của nó trồi lên khỏi lớp sương đen, đôi đồng tử đen nhánh của dã thú nhìn chằm chằm cửa hang, như hổ rình mồi.
Mọi người đang ngụy trang ở cửa hang nhìn con quái vật to lớn bên ngoài, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Thứ hiện ra khỏi sương đen chỉ là đầu của con quái vật to lớn mà thôi, toàn thân nó được phủ một lớp vảy cứng màu xanh lam, trên cái đầu to bằng cả chiếc xe có bốn cái tai hình tròn như hoa loa kèn, đôi mắt to như cái trống nhìn chằm chằm về phía cửa hang chỗ họ đang nấp. Khi nó mở miệng thì khóe miệng còn rộng tới tận mang tai, đầu lưỡi của nó màu đỏ tươi và còn phân nhánh, giống như hai dải lụa có mùi hôi thối vươn về phía họ.
Thấy cái lưỡi màu đỏ của con quái vật càng ngày càng gần, mọi người đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Thình thịch…
Khi đầu lưỡi của con quái vật cách bức tường đất mà Triệu Trần dựng lên không đầy một bàn tay, vô số thú đêm bắt đầu nhảy vào vùng sương đen giống như chiên sủi cảo, hẳn là những con thú đêm rút về từ khu vực thành trì.
Nhìn mấy con thú bên cạnh dám làm lơ nó, con quái vật thu đầu lưỡi lại, giận dữ rống lên một tiếng, sau đó cái đầu to lớn của nó bắt đầu vươn lên trên vách đá.
Thân hình của nó càng ngày càng lên cao, mọi người cũng nhìn thấy toàn bộ cơ thể của nó.
“Trời ạ, đây là thứ gì vậy, quái vật khổng lồ thời tiền sử à, nói ra có khi cũng chẳng ai tin!” Tần Cố nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt tái nhợt như tờ giấy, anh ta cũng không dám nghĩ đến chuyện sống sót khi đối đầu với nó.
Ngay cả Vân Tô cũng vậy, sắc mặt anh trầm xuống.
Sau khi con quái vật khổng lồ chui ra khỏi sương đen, toàn bộ cơ thể của nó lớn bằng một chiếc xe tải hạng nặng, thân thể nó được bao phủ bởi một lớp vảy cứng rắn đến phát sáng, chỉ thấy thôi cũng biết những cái vảy đó cứng đến mức nào.
Nói về dáng vẻ của nó thì đúng là chưa ai từng thấy, nó có cái đầu rất lớn, thân thể to như chiếc xe tải, bên dưới cơ thể là sáu cái vòi vừa thô vừa lớn, vòi và cơ thể của nó đều được bao phủ bởi lớp vảy màu xanh lam, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sự linh hoạt dẻo dai của nó.
Điều khiến người ta đau đầu là những giác hút hình tròn trên vòi của nó không chỉ có tác dụng bám chặt, khi nó ghé vào vách đá để bắt thú đêm, mọi người đều thấy rõ, khi thú đêm bị giác hút bao trùm thì nhanh chóng biến thành một bãi máu loãng, bị con quái vật này hấp thụ.
Thú đêm về tổ, lại thành một bữa tiệc lớn cho quái vật.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Vân Tô rất là nghi ngờ, biết rõ là trở về sẽ phải chết, vì sao những con thú đêm vẫn xoay người chạy về phía vùng sương đen không chút do dự, giống như chúng không thể không trở về vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận