Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 112: Vô Đề
Đột nhiên cô chợt cảm thấy một luồng sát khí kéo đến, khi bản thân vẫn còn ngồi ở trên xe lam, cô vội vàng bóp phanh, nâng hai tay lên chắn trước mặt. Người này giấu khí tức của mình rất kỹ, nếu không phải người nọ xông vào phạm vi đề phòng của cô thì Biên Duyên chỉ còn cái rắm.
Két!
Tốc độ của người này cực kỳ nhanh, dù Biên Duyên đã mở màn bảo vệ rồi nhưng vẫn bị người này đạp rớt khỏi xe lam.
"Cô là ai?" Biên Duyên nhìn sợi tóc bay tán loạn trong gió của người phụ nữ kia, con ngươi của cô ta đầy sự thù hận, gương mặt của cô lập tức đen kịt lại, cô không nhớ mình quen với người này.
"Người đến giết cô." Sát khí bao phủ toàn bộ cơ thể của người phụ nữ kia, cô ta vừa dứt lời đã lao đến chỗ Biên Duyên giống như con báo đen, từng đòn người phụ nữ đánh ra đều nhắm vào điểm yếu của Biên Duyên, không chừa cho cô một con đường sống nào.
Biên Duyên thấy thế, lập tức rút dao găm trong giày ra, do cô đã đề phòng trước nên những đòn tấn công của người phụ nữ này không chạm được vào người cô.
Chỉ là từng chiêu của cô ta đánh ra toàn là nhắm vào điểm yếu chí mạng của Biên Duyên, cô không có kinh nghiệm đánh trên thực chiến cho nên chỉ biết dùng các cách để đỡ đòn và tránh né. Ngược lại với cô, người phụ nữ kia ra từng đòn rất cứng rắn và sắt bén, chưa qua vài hiệp, Biên Duyên đã yếu thế, tuy trên cơ thể không có vết thương chí mạng nhưng vẫn không tránh khỏi xuất hiện rất nhiều miệng vết thương sâu.
Dù là như vậy rồi, nhưng Biên Duyên không có chút bối rối, vì cô biết cô vẫn chưa đưa ra con át chủ bài của mình. Mà cô cũng muốn xem bản thân có thể đánh mấy hiệp với người phụ nữ này, dù sao đây cũng là đầu tiên cô đánh với người thật mà.
Sau một hồi đánh đấm, người phụ nữ kia phát hiện chiêu của cô không có chút lực tấn công nào, nên xì mũi xem thường. Ngay tức khắc, Biên Duyên huy động những cây châm bạc giấu đã lâu ra bắt đầu hành động, khi người phụ nữ kia đang dùng gương mặt mỉa mai nhìn cô, thì năm cây châm bạc chứa độc tính cao nhất trồi lên từ mặt đất, rồi đâm thẳng vào gáy của cô ta.
Chất độc tính cao nhất tác dụng rất nhanh, khi cô ta vẫn chưa thu lại được vẻ mặt khinh khỉnh của mình, thì đã mở to mắt ngã xuống mắt đất với đôi mắt sợ hãi, không dám tin vào hoàn cảnh trước mặt.
Trước khi cô ta mất đi ý thức của mình, cô ta lại thấy Biên Duyên nhìn hai tay lẩm bẩm cái gì đó.
Mà khi Vân Tô đến, anh lại thấy cô đã đạp người phụ nữ mất ý thức kia xuống sườn núi rồi phủi tay, chuẩn bị rời đi.
...
Đèn xe chiếu sáng ngời, rọi sáng cả cảnh vật khắp cái dốc nhỏ bên cạnh Biên Duyên, mà khi cô nhìn thấy Vân Tô mở cửa xuống xe, lập tức thả lỏng tâm trạng đang đề phòng và căng thẳng của mình, rồi lúng túng khi thấy anh đang đi đến chỗ mình.
"Tôi muốn giải thích, cô ta đánh lén tôi trước, anh có tin không?" Biên Duyên nhìn cái dốc nhỏ không còn khí tức của người phụ nữ kia nữa, mới cười gượng nói với người đàn ông đi đến chỗ mình.
"Tôi tin cô, trên người cô vết thương rõ ràng quá, hay là cùng tôi về Nhất Nhai trước để chữa vết thương, lỡ để cho An An nhìn thấy sẽ lo lắng đấy." Vân Tô nhìn gương mặt của cô đã sưng lên, đồ đạc cũng bị máu nhuộm đỏ, đôi mắt anh u ám đi. Biên Duyên chỉ thấy tay anh vừa nhấc lên, người lái xe đã xuống dưới, xách xác chết của người phụ nữ dưới dốc nhỏ kia ném vào trong thùng sau.
"Không ngờ, anh có dị năng giả hệ mộc đấy." Hiếm khi Biên Duyên nhìn thấy Vân Tô nghiêm túc như thế, vẫn kiềm lòng không đậu mà tò mò hỏi. Dù sao từ khi cô quen biết anh tới giờ, cô vẫn chưa từng nghe anh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận