Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 222: Vô Đề
"Giỏi lắm." Khuôn mặt của Biên Duyên lộ ra vẻ khích lệ, vỗ nhẹ lên vai của cậu ta. Lúc này, cô mới bỏ hoa vào giỏ
"Cũng được rồi." Biên Duyên nhìn Tịnh Lam đã đầy trong giỏ dây leo, bảo hai người dừng tay. Dù sao cũng không thể nhổ cỏ tận gốc được, cứ ghi nhớ lại nơi này về sau có thể tiếp tục đến hái.
Còn chuyện nói rằng không để lại bất cứ đóa hoa nào, cũng không phải là chuyện hái sạch Tịnh Lam.
"Chị Biên, hoa Tịnh Lam này có thể trưởng thành ở suối nước nóng này, không biết bên trong có chứa vật chất đặc biệt gì không nhỉ? Chúng ta có cần múc chút nước về luôn không?" Lạc Hồng ngồi xổm bên suối, nhìn Tịnh Lam trong nước suối mà kích động.
"Cậu có thể nếm thử, để xem nó có tác dụng gì hay không. Không chừng, cũng có thể tăng dị năng đó." Anh Năm tựa lưng vào tường ngồi dưới đất, nhìn Lạc Hồng với ánh mắt như cười nhưng không cười.
"Hay là, tôi thử xem nhé?" Lạc Hồng thật sự bị lời nói của anh ta làm ngứa ngáy, vung tay vung chân muốn chuẩn bị múc nước, trong những truyện võ hiệp trước đây cũng có rất nhiều tình huống giống như thế.
"Đứa nhóc ngốc này, nó chỉ là suối nước nóng bình thường thôi." Biên Duyên liếc anh Năm vừa trêu Lạc Hồng, rồi vỗ đầu cậu ta nhắc nhở. Anh Năm nghĩ cái gì thế không biết, đi trêu một đứa bé đúng là rất xấu bụng.
"Đi thôi, chúng ta còn phải tìm kiếm ký hiệu mọi người để lại nữa." Biên Duyên đậy giỏ dây leo lại, ném nó lên lưng Lạc Hồng chuẩn bị xuất phát.
Lạc Hồng đeo giỏ dây leo trên lưng, khi quay đầu nhìn suối nước nóng, ánh mắt còn mang theo vẻ tiếc nuối, cảm giác mình bỏ lỡ đi một thứ gì quý giá lắm.
"Tiểu Duyên, cô không đỡ tôi nữa sao?" Anh Năm ngồi trên mặt đất vươn tay ra nhìn Biên Duyên, gương mặt với ánh mắt tràn đầy đáng thương.
"Có cần tôi cõng anh luôn không?" Biên Duyên nhìn anh ta, nụ cười tươi trong mắt dần dần trở nên nguy hiểm. Vừa rồi anh ta xoay người ngắt Tịnh Lam rất thoải mái, giờ còn đau tưởng cô ngốc à?
"Tuy tôi rất muốn, nhưng mà cơ thể cô nhỏ như thế chịu không nổi đâu, vì vậy tôi tự đi thôi." Điệu cười tươi trong mắt của Biên Duyên khiến anh ta lập tức bò dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ mông rồi đi thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy anh ta đứng ở trước mặt mình, Biên Duyên không khỏi bật cười, cùng Lạc Hồng đi về phía thác nước.
Thế nhưng, khi nhóm người đi vào bên trong thác nước, ấy vậy mà lại nhìn thấy được mấy chiếc balo vô cùng quen thuộc, cũng chính là thứ mà bọn họ đã để lại ở nhà ga.
Xem ra Thích Uyên đã lường trước được chuyện bọn họ sẽ tìm tới đây, đồng thời cũng đoán được bọn họ không quay lại nhà ga nữa, bởi vậy cho nên mới đem hết số balo kia sang đây.
"Đoàn trưởng, đây là lần cuối cùng tôi gọi ngài. Từ ngày hôm nay trở về sau, tôi - Kỳ Chu Nham chính thức rời khỏi Liệt Hỏa. Còn mối thù của Tiểu Duyên, tôi sẽ đeo bám tới cùng. Nếu như cậu vẫn tiếp tục đi theo người phụ nữ ác độc kia, vậy thì sau này gặp lại, tôi sẽ không nương tay đâu." Kỳ Chu Nham đi tới bên cạnh balo của bản thân, cúi xuống xách nó lên, rồi đột nhiên lạnh lùng nói.
"Thích Uyên, nói với cô ta, Chấp Băng chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy đâu, bảo cô ta cứ chờ đó đi!" Khuôn mặt Lạc Hồng cùng nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nếu như để anh trai biết được chị Biên xảy ra chuyện, có lẽ cũng sẽ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, sao trước đây có thể thích một người phụ nữ ác độc đến vậy.
"Những gì cô ta đã gây ra cho tôi, dù ả có chết cả ngàn lần cũng không xóa hết được mối hận thù này. Nhưng mà bây giờ đây, tôi lại muốn cô ta phải gánh chịu cái cảm giác bị người ta khống chế hơn là để ả ta chết một cách dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận