Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 235: Vô Đề
Biên Duyên xem xét xung quanh để nhớ kỹ chổ này, cô dự định sau khi kết thúc mọi việc sẽ đến đây một lần nữa, sau đó cô bơi theo dòng nước để đi ra ngoài, Biên Duyên cũng hiểu biết được các loại lợi ích sau khi thăng cấp của hệ thống.
Tất cả thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng cô tóm gọn thành một câu: trước khi gặp những tồn tại có cấp bậc áp chế bản thân, thì cô chính là người có thể một mình dạo chơi khắp mọi nơi!
Sau khi cô bơi theo dòng nước từ quặng mỏ đi ra ngoài, Biên Duyên đứng ở trên một mảnh đất trống quay đầu nhìn lại, cô nhớ kỹ vị trí này trong lòng, sau đó cô mới bắt đầu đi về phía phương hương mà cô từng rơi xuống.
Nhưng khi cô vượt qua dòng nước, Biên Duyên nhìn dây phân cách phân chia hai bên, trong mắt cô hiện lên sự kinh ngạc.
Chỉ một con sông, mà dường như ngăn cách thành hai thế giới.
Một bên là quặng mỏ chứa nguồn năng lượng không có một cỏ nào, ngoại hình thì giống như vùng núi lửa đã chết, mà một bên khác, thì có thảm thực vật rậm rạp, khi Biên Duyên đứng ở bên cạnh rừng cây, cô còn có thể cảm nhận xung quanh truyền đến hơi thở sức sống bừng bừng.
Khi cô tiến sâu vào rừng rậm, xung quanh thỉnh thoảng truyền đến âm thanh của động vật khi chúng đi qua, nhưng vì Biên Duyên có áp lực về lĩnh vực, nên mấy động thực vật cấp thấp e ngại không dám đến gần tiếp cận cô.
Một đường đi về phía trước, đúng là Biên Duyên thấy được không ít động vật nhỏ mà lúc trước cô chưa từng gặp phải, hơn nữa, đừng nhìn thấy cái đầu không lớn của con vật, nhưng quanh thân chúng đều có khí tức rất dồi dào, dù là cấp bậc thấp nhất, thì chúng cũng tương đương với dị thú cấp hai của rừng rậm thời mạt thế.
“Chỗ này có chuyện gì xảy ra vậy?” Sau khi Biên Duyên đẩy cảnh cây qua bên cạnh, cô thấy một nơi bị cháy đen.
Khi đến gần, xung quanh còn có một mùi hôi thối rất nặng, mà ở chỗ thực vật bị cháy đen, có lẽ là do bị ngọn lửa lớn thiêu cháy.
Ánh mắt của Biên Duyên đảo qua, nơi cháy đen hình thành một vòng tròn lớn, mà trên mặt đất có những dấu vết gồ ghề lồi lõm, có lẽ nơi này từng trải qua một trận chiến đấu ác liệt.
Rốt cuộc thì loại quái vật nào đã chiến đấu ở chỗ này, mới có thể khiến một vùng phạm vi xung quanh ít nhất khoảng trăm mét bị cháy đen không còn một mảnh.
Biên Duyên ném cái vảy trong tay đi, cô cẩn thận đi quanh chỗ bị cháy đen.
Quả nhiên là giống như những lời hệ thống nói, cô có thể dựa vào dị năng cấp năm của mình có thể hoành hành ở đây, nhưng ở thế giới sương mù này, nếu như không cẩn thận thì vẫn sẽ gặp phải sự tồn tại càng cường đại hơn..
“Đây là?” Lúc cô đang đi thì đột nhiên dừng bước, vì bụi gai đã từng bị phá hư sẽ để lại dấu vết, vậy nơi này đã từng có người đến và sau đó đã rời đi.
Biên Duyên mở lĩnh vực rộng ra để truy tìm dấu vết, sau đó đi về phương hướng kia.
Biên Duyên nhìn thổ lâu quen thuộc trước mặt, cô híp hai mắt lại, sau đó tiến lại gần nơi đó.
Đến khi cô xác thật hơi thở bên trong là anh Năm, cảm xúc trong lòng cô có hơi phức tạp, không phải anh ta và đám người chú Vân đã rời đi với nhau sao, sao bây giờ lại một mình xuất hiện ở đây.
“Anh Năm.” Biên Duyên đứng ở bên ngoài, cô cầm lấy một hòn đá gõ gõ lên thổ lâu rồi gọi.
“Biên Duyên!” Sau vài giây thổ lâu xuất hiện một cái cửa động đủ một người ra vào, người bên trong khi nhìn thấy người mà anh ta vẫn luôn lo lắng trong lòng xuất hiện bên ngoài, anh ta nhào tới hung hăng ôm lấy cô vào trong lòng ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận