Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 141: Vô Đề

Giống như chuyện cô đánh chết người ám sát ở Chấp Băng, tuy cô chẳng có cảm giác nào vào lúc đó, mà sau này nhớ lại cũng chẳng có cảm xúc chân thật nào quá nhiều. Suy cho cùng thì cô cũng giống như An An, cô chưa hoàn toàn muốn bản thân hòa nhập vào thế giới này, trở thành người mẹ của ai đó. Từ tận sâu đáy lòng của cô vẫn luôn suy nghĩ, cái thế giới này chỉ là một thế giới được xây dựng trong một cuốn tiểu thuyết, sau khi cô xuyên qua gặp rất nhiều chuyện càng khiến cô cảm giác cái thế giới này không phải một thế giới thật sự, cho nên chuyện lấy kinh nghiệm ở đây của cô cũng giống như cô đang mơ một giấc mơ, hoàn toàn không có thật.
Cho đến lúc này, cô mới phát hiện ra bản thân cũng là một người thuộc thế giới này, mà chuyện xảy ra ở thế giới này có thật. Nếu lỡ như cô gặp chuyện không may ở nơi này, thì cũng không thể nào tỉnh dậy và lại mơ lại một giấc mơ khác thay đổi giấc mộng ngày hôm qua, sau đó lại tiếp diễn giấc mơ đó theo suy nghĩ của mình thêm lần nữa.
Nơi này, tất cả mọi chuyện xảy ra không thể cứu vãn được.
Sau khi Biên Duyên nghĩ thông suốt, mới phát hiện không ngờ trình độ điều khiển dị năng của cô càng thành thạo hơn, có lẽ tất cả chuyện này do sự thay đổi của tâm thức tạo thành.
Biên Duyên hơi chuyển động suy nghĩ một xíu, hai tay cô khẽ động, tất cả đồ vật sắc nhọn ở xung quanh lập tức bị cô kiểm soát,vô số châm bạc như thanh kiếm nhọn lơ lửng trên không trung, chỉ cần cô phát động suy nghĩ một xíu lập tức chúng sẽ đâm thẳng vào cơ thể của địa thú.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, đám địa thú đầu bên kia đã đánh bay những cỗ xe xung quanh, khoảng cách của chúng càng ngày càng gần với xe Món Ngon.
Khi bọn địa thú kia chạy đến gần xe Món Ngon chỉ còn có năm mét, thì đột nhiên dừng lại, mà bọn chúng không muốn dừng lại, chỉ là bọn nó phát hiện ra phía trước có một bức tường vô hình chắn lại không cho chúng di chuyển lên trước nữa.
Địa thú ngẩng đầu lên, mở con mắt thật to nhìn chằm chằm phía trước vài giây, rồi thở phì ra một hơi, chân đào mạnh xuống đất đợi khi chúng đã tích đủ sức mạnh rồi lập tức tông thẳng lên trước.
Đáng tiếc, lúc này bọn chúng vẫn bị vòng bảo vệ trước xe ngăn lại, địa thú khó hiểu càng tông vào bức màn càng tức giận. Ngay sau đó, bọn chúng liên tục đâm mạnh vào vòng bảo vệ trước xe Món Ngon.
Biên Duyên nhìn hình ảnh trước mặt, tuy cô cũng biết rất rõ địa thú không làm bị thương người trong xe nhưng mà sự khó chịu trong lòng cô càng ngày càng trỗi dậy mạnh mẽ.
Vật thể sắc bén đang lơ lửng trên không trung lập tức nhào về hướng đám địa thú, chỉ cần Biên Duyên ra một tiếng lệnh thì chúng sẽ đồng loạt bắn thẳng về phía trước.
Sự thay đổi này cũng để cho đám địa thú phát hiện, chúng giận dữ nhào đến chỗ Biên Duyên, ngay cả những con địa thú đang tấn công xe Món Ngon kia lập tức dừng lại, nhe nanh múa vuốt cùng với những con địa thú khác, điên loạn chạy thẳng về hướng Biên Duyên.
Rầm rầm rầm...
Số lượng địa thú cực lớn, tập trung một chỗ lao như điên về phía này, khiến Biên Duyên cảm giác mặt đất dưới chân mình cũng rung lắc dữ dội.
Biên Duyên không đợi chúng đến gần, mà nâng hai tay lên vung mạnh về trước, tất cả đồ vật sắc bén đang lơ lửng trên không trung lập tức đồng loạt nhào về hướng địa thú.
Vụt vụt vụt...
Sau một tiếng xé gió, những vật nào có đồ sắc nhọn đủ bén đâm thẳng vào thân thể của địa thú, còn các vật nào yếu hơn lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Các đồ vật sắc nhọn đâm rách da thú, để dòng máu xanh lục theo vảy của chúng chảy ra nhỏ xuống đất. Tuy đau đớn, nhưng số lượng này không đủ gây sát thương chí mạng cho chúng, chỉ càng làm cho bọn địa thú này càng điên tiết hơn, chúng nhìn nhân loại yếu ớt và nhỏ bé trước mắt, đôi mắt đen kịt từ từ nhuộm sang màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận