Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 257: Vô Đề

An An nhìn khắp nơi trên giường lớn bừa bộn, trong mắt dâng lên nước mắt áy náy, giường bị đốt thành ra như vậy, làm sao mẹ có thể nghỉ ngơi đây?
"Ngoan, cục cưng đừng khóc, nói cho mẹ nghe xảy ra chuyện gì." Biên Duyên ôm lấy An An, lau nước mắt ở trên mặt cậu bé. Cái giường này không hiểu sao lại bốc cháy như vậy.
Sau khi cô nghe An An giải thích, thì mới biết, hoá ra An An vì để lúc cô đi ngủ có chăn đã được làm ấm, cho nên lợi dụng dị năng đi đi về về của bản thân nhanh chóng ma sát để nóng lên, kết quả không ngờ ma sát quá mức, lập tức tạo thành ngọn lửa nhỏ ở trong chăn.
"Không sao chứ? Vừa rồi tôi ở dưới ngửi thấy mùi khét…" Vân Tô đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy chính là một mảnh giường lớn bừa bộn, mà Biên Duyên thì đang ôm cậu bé ngồi ở bên cạnh, trong lúc nhất thời không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra trong phòng.
"Không sao." Biên Duyên cười nhìn anh, giường hỏng rồi, đổi cái khác là được.
"Vừa khéo tôi đã rất lâu không nghỉ ngơi ở trong xe Món Ngon. Hôm nay cục cưng theo mẹ vào trong xe Món Ngon ngủ một lát nha." Biên Duyên nhéo nhéo gò má của An An. Những việc có thể làm trong xe Món Ngon còn nhiều hơn trong phòng.
"Phòng trong xe không thoải mái, lên phòng của tôi ở lầu trên nghỉ ngơi đi." Vân Tô liếc nhìn giường, ánh mắt trầm xuống nói.
"Tôi nhận ý tốt của anh, nhưng mà tôi thật sự nhớ xe Món Ngon của mình." Biên Duyên vừa nói vừa nhìn thoáng qua trong sân. Vừa rồi lúc cô ở trong phòng tắm, cô đã thông qua cửa sổ đặt xe Món Ngon trở về vị vốn thuộc về nó.
"Vậy nghỉ ngơi thật tốt." Vân Tô thấy ánh mắt của cô không giống như phô trương, cũng không nhiều lời nữa, chỉ nghĩ tới việc trước đêm nay phải cho người khôi phục lại tất cả mọi thứ trong phòng như cũ.
"Mọi người cũng nghỉ ngơi thật tốt." Biên Duyên nói xong thì ôm cậu bé đi xuống lầu.
Vân Tô đứng ở cửa sổ, nhìn theo hai mẹ con đi vào xe Món Ngon, lúc này mới xoay người đi về phía phòng họp phía trên.
Giường ngủ quen thuộc, sau khi Biên Duyên ôm nhóc con nằm lên, chưa tới vài phút, hai mẹ con đã cùng tiến vào mộng đẹp.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã lên tới đỉnh đầu. Cô đã không cảm nhận được ánh mặt trời chiếu vào mình trong một thời gian dài, vội vã ôm An An đã thức dậy rời khỏi xe Món Ngon để cảm nhận sự vỗ về của ánh mặt trời.
Biên Duyên ngồi ở bên cửa sổ, cắt trái cây lấy từ thế giới sương mù về thành từng miếng để ở trên đĩa. Đợi đến lúc An An ở trong sân cầm chong chóng màu sắc rực rỡ đang xoay vòng vòng quay lại nhìn cô, lúc này cô mới cười vẫy tay với cậu bé.
"Mẹ, đây là trái gì vậy? Ăn rất ngọt!" An An cắn một miếng, hai mắt đều híp lại.
“Đây là thứ mà mẹ xách từ thế giới sương mù về. Về phần tên gọi thì mẹ cũng không biết.” Biên Duyên cầm một quả chưa cắt lên nhìn sơ qua, vỏ ngoài hơi giống như quả dứa, nhưng thịt quả bên trong ngọt lịm, còn có một mùi thơm thoang thoảng. Cô cũng rất thích cái mùi này.
“Thế giới sương mù ư, mẹ có thể kể cho con nghe một chút nơi đó trông như thế nào không?” Trong mắt An An đầy vẻ hiếu kỳ.
“Được, mẹ sẽ kể cho con nghe, thế giới sương mù đó là một nơi rất đẹp, nhưng bên trong vẻ đẹp ấy lại tràn đầy nguy hiểm…” Biên Duyên nhìn ánh mắt đầy vẻ tò mò của đứa nhỏ, chầm chậm kể lại những chuyện đã gặp ở thế giới sương mù cho cậu bé. Bởi vì thế giới này vốn không phải là một thế giới yên bình, cho nên cô cũng không có ý định yên ổn nuôi An An thành một vị hoàng tử ở trong pháo đài, không biết đến nỗi khổ lẫn nguy hiểm ở bên ngoài.
“Sau này An An nhất định phải trở thành liệp sát giả lợi hại nhất, sau đó cùng mẹ đi đến thế giới sương mù thám hiểm!” An An nghe mẹ kể lại xong, trong lòng từ từ dâng lên một ngọn lửa nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận