Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 244: Vô Đề

"Ngài Kỳ đến từ nước Thục, tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh đấy, dù sao anh cũng là khách." Vân Tô nghe vậy nheo mắt lại, đôi mắt nhỏ dài đằng sau cặp kính ẩn chứa một chút cảm xúc không hài lòng, anh Năm này đang kiếm chuyện.
"Vân đoàn trưởng nói vậy sai rồi, từ khách chỉ thích hợp với anh thôi." anh Năm nhướng mày, tuy trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt ẩn chứa một tia sát ý, thái độ của Vân Tô đối với ân nhân của mình như vậy đấy.
"Ba người chúng ta đều là khách của thế giới sương mù, hai người tranh cãi chuyện này làm gì." Biên Duyên nhìn hai người đột nhiên trở nên căng thẳng với nhau, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, vừa nãy không phải đang yên lành sao, tại sao đột nhiên cãi nhau rồi?
"Trời tối rồi, đi săn nữa không an toàn, Vân Tô, anh có mang theo lương khô, nếu anh không ăn cay được thì tối nay ăn lương khô đỡ, xem như xong một bữa tối." Biên Duyên nhìn Vân Tô, độ cay của thịt thỏ này đúng là một thử thách lớn với Vân Tô, dù sao độ cay của nó không thua gì ớt ma quỷ, hơn nữa anh còn bôi lên nhiều như vậy.
"Tiểu Duyên nói đúng, con thỏ này cứ để tôi và tiểu Duyên thích ăn cay ăn hết là được." anh Năm nghe vậy, vẻ mặt ra vẻ đắc ý .
"Không sao đâu, lâu lâu mới có cơ hội ăn cay thử." Vân Tô nhìn miếng thịt thỏ nóng hổi được nướng bằng lửa than, từ từ nói.
"Vết thương của anh vừa mới khỏi, đừng miễn cưỡng!" Biên Duyên nghe vậy, cô không đồng ý nhìn anh, nếu anh ăn xong lại đổ bệnh nữa thì chẳng phải uổng phí viên tinh hạch mà cô bỏ ra hai ngày trước sao.
"Tôi biết rồi." Vân Tô thấy Biên Duyên kiên quyết từ chối anh, anh mím môi và trả lời một cách yếu ớt.
Biên Duyên nghe anh trả lời thì nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, sao cô nghe giọng điệu vừa rồi làm cô có cảm giác Vân Tô vừa bị bắt nạt nhỉ, cô nói vậy do lo lắng cho anh mà.
"Mùi thơm tỏa ra rồi, tiểu Duyên qua đây ngửi thử thơm không." anh Năm dùng tay quạt một cái, sau đó vẫy tay kêu Biên Duyên tới, không muốn cho Vân Tô bất kỳ cơ hội nào.
"Thật hoài niệm mùi vị này." Mùi thơm của thịt tràn ngập vị cay mê người, ánh mắt Biên Duyên nhìn thịt thỏ sáng lên, quả nhiên cùng một món ăn, nhưng thiếu đi mùi cay thì món ăn thiếu đi cái hồn!
"Lát nữa chúng ta phải ăn một bữa no nê." anh Năm nhìn vẻ mặt của Biên Duyên, sắc mặt anh ta từ từ dịu đi.
"Ôi, tiếc là Vân Tô không ăn cay được, anh ấy chỉ có thể nhìn chúng ta ăn món ngon như vậy." Khi Biên Duyên nhìn Vân Tô, cô nhìn anh với ánh mắt trêu chọc, vì không thể ăn cay nên phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội thưởng thức những món ăn ngon.
“Tôi có thể thử.” Vân Tô ngửi thấy mùi thơm trong không khí, bướng bỉnh nói.
"Không, anh không ăn được." Biên Duyên mỉm cười nhìn anh.
Anh Năm liếc nhìn hai người họ, ý cười trong mắt càng lúc càng nhiều, đến cả khẩu vị cũng khác nhau, về điểm này thì Vân Tô đã thua anh ta rồi.
Nửa tiếng sau, thịt thỏ đã nướng xong.
Biên Duyên cùng anh Năm ngồi ăn quanh đống lửa rất là đã nghiền, còn Vân Tô chỉ có thể ăn lương khô thêm nước đun sôi trong bình, mùi vị như sáp vậy.
Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể trách anh quá bất cẩn, không ngờ loại ớt này lại cay như vậy, bôi nhiều ớt như vậy thì trách ai được.
Sau hai ngày gấp rút lên đường, địa điểm mà Vân Tô mô tả càng lúc càng gần, nhưng trên đường đi không hề có dấu vết của người khác để lại.
Tình hình này khiến ba người vô cùng lo lắng, bọn họ đã lâu không tới nơi này, một là gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hai là đã xảy ra chuyện rồi.
Hôm nay, bọn họ vượt qua một ngọn núi đi đến một vùng bình nguyên, trước mặt là một khu rừng phát triển rậm rạp, ba người nhìn nhau, không dám xông vào bừa bãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận