Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 99: Vô Đề

"Ừm, bây giờ tôi có chút bận rộn, không giữ dượng lại nữa." Chuyện cũng đã nói xong, Biên Duyên đứng dậy tiễn khách.
"Được, vậy cháu bận rộn tiếp đi, dượng đi trước." Chu Địa Nhân ngoài cười nhưng trong không cười đứng lên, nếu đám trẻ thật sự ở trong tay cô thì bây giờ ông ta thật đúng là không dám làm cái gì, nhưng nếu đã xác định mục tiêu thì ông ta cũng sẽ không ngồi chờ chết. Với quan hệ của bọn họ và Biên Duyên thì cô tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với hai đứa con của ông ta, cho nên ông ta cần người nào đó giúp đỡ tìm ra đám trẻ, dù sao thì cuộc điện thoại hôm qua vẫn do chính tay ông ta gọi.
"Đi thong thả, không tiễn." Biên Duyên nhìn bóng lưng Chu Địa Nhân rời đi, đến khi thấy ông ta biến mất ở cửa chợ thì cô mới gọi điện thoại cho Vân Tô.
"Vân Tô, Chu Địa Nhân vừa rồi tìm tới, anh phái người đi theo ông ta, biết đâu có thể tìm ra gian tế đang ẩn nấp ở trong Chấp Băng." Điện thoại vừa được kết nối, khi Biên Duyên nói chuyện, trong nụ cười của cô có ẩn giấu một luồng cảm giác lạnh lẽo. Chu Địa Nhân không tìm thấy hai người bọn họ ở chỗ này, vậy nên vì muốn được ổn thỏa, ông ta nhất định sẽ đi tìm người đã nói cho bọn họ biết tin tức đó.
"Được, cảm ơn."
"Có cần tôi ra tay xử lý Chu Nhàn Nhã và Chu Triều không?” Sau khi Biên Duyên quay về xe Món Ngon thì đã kể lại chuyện tối hôm qua cho Vân Tô nghe, vậy nên anh biết hai người họ bị Triệu Khuyển ném vào phòng tối.
"Không cần đâu, tôi vẫn chưa kịp báo thù nữa mà." Nhớ tới cảnh nguyên chủ ôm đứa bé bị bọn họ đuổi ra khỏi biệt thự, vẻ lạnh lùng nơi khóe miệng cô càng lúc càng đậm, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Nếu cô không dạy dỗ bọn họ một trận nhớ đời thì e là bọn họ thật sự cho rằng cô không biết giận, dù sao thì đêm qua, hai người họ thật sự đã muốn giết chết cô và An An, hơn nữa, đối với một vài người mà nói, có đôi khi sống còn dày vò hơn cả cái chết.
"Được, khi nào cần hỗ trợ thì nói cho tôi biết." Vân Tô nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, chuyện của cô nên để cô tự mình làm chủ.
"Tất nhiên rồi. Thức ăn gần đây có hợp khẩu vị của anh không?" Biên Duyên nhớ tới gần đây Triệu Khuyển hay đi đưa cơm canh bèn mở miệng hỏi một câu.
"Đều rất ngon, tôi rất thích." Vân Tô nói xong, tay trái anh lơ đãng xoa xoa bụng của mình.
"Thích là tốt rồi, tối nay tôi sẽ thay đổi khẩu vị cho anh." Biên Duyên nghe vậy thì vô cùng vui sướng.
"Ừm, cô thích làm thế nào cũng được." Vân Tô bây giờ có thể nói là tin tưởng trăm phần trăm vào tay nghề nấu ăn của Biên Duyên.
"Anh không sợ tôi làm món gì linh tinh hay sao?” Biên Duyên nghe thấy giọng nói tràn đầy tín nhiệm của anh thì nở nụ cười trêu ghẹo.
"Không sợ, cô sẽ không làm như vậy đâu." Bàn tay trái đang đặt lên bàn của Vân Tô hơi khựng lại, thì ra anh đã yên tâm với bữa ăn cô nấu đến vậy rồi sao?!
"Nếu anh đã nói như vậy thì làm sao tôi có thể phụ sự tín nhiệm của anh được?" Biên Duyên nghe anh đột nhiên nói vậy thì vẻ mặt cũng hơi khựng lại, sau đó trong mắt cô tràn đầy ý cười, đây chính là thứ gọi là lòng tin giữa bạn bè thân thiết với nhau nhỉ?
Có vẻ như trong vô thức, họ đã trở thành bạn bè để rồi bây giờ, họ lại trở thành những người bạn thân thiết.
Sau đó, hai người cứ anh một câu, tôi một câu không ngừng trò chuyện, rõ ràng cũng không phải chuyện gì quan trọng nhưng hai người lại tán gẫu rất vui vẻ, chờ đến khi Biên Duyên cúp điện thoại thì An An đã tự mình ôm đồ chơi trèo lên giường bắt đầu ngủ trưa rồi.
Sau khi cô nói chuyện với Vân Tô xong thì tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều. Biên Duyên vừa đặt điện thoại xuống đã bắt đầu thu dọn, chờ cô dọn dẹp sạch sẽ xe xong, quay về thì lại nhìn thấy một đoạn video mà Triệu Khuyển gửi cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận