Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 161: Vô Đề

“Được, bảo Tần Cố dẫn người đi cùng anh, tuy rằng nửa giờ qua không có địa thú lui tới trong thành, nhưng mà các anh phải đi qua hầm ngầm, vẫn phải cẩn thận.” Thiếu tướng Lục nghe vậy thì nhìn anh một cái, sau đó anh ta cắn răng đồng ý, họ đều biết sương đen mới là điểm mấu chốt.
“Từ giờ đến sáu giờ còn chưa đến một giờ đồng hồ nữa, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát. Tần Cố, đi gọi đám Âu Lạp về đi.” Nhìn thời gian, họ cần phải tới khu vực lân cận chỗ sương đen trước khi thú đêm rút về.
“Rõ!” Tần Cố lên tiếng, sau đó anh ta nhanh chóng biến mất khỏi phòng chỉ huy.
Cuộc chiến đêm nay không kịch liệt như đêm qua, nhưng họ cũng không dám thả lỏng, rốt cuộc thì quái vật mạnh hơn còn chưa xuất hiện, cảm giác như có ngọn núi đè trong ngực khiến người ta hít thở không thông.
So với chờ đợi trong sợ hãi, chi bằng mạo hiểm tiến sâu vào đó tra xét thử xem.
Năm phút sau, Vân Tô dẫn theo đội viên của mình bước vào động của địa thú, bởi vì thời gian có hạn, cho nên lần này họ dẫn theo ba dị năng giả tốc độ.
Tốc độ của dị năng giả rất nhanh, lúc được Tần Cố cõng chạy với tốc độ cực nhanh, hương vị còn sót lại của địa thú trong hầm ngầm rất là gay mũi.
Nhưng mà hành trình lần này cũng coi như thuận lợi, trên đường đi họ không gặp phải một con dị thú nào, đây vừa là chuyện tốt, vừa là chuyện xấu.
Nửa giờ sau, Vân Tô dẫn đội ngũ đi tới nơi lắp camera giám sát hôm trước, đứng ở chỗ này, họ còn chưa đi ra ngoài đã nghe thấy từng tiếng rống to ở bên ngoài.
Âm thanh này rất to, không chỉ khiến màng tai đau đớn, ngay cả đá vụn phía trên cửa hang cũng không ngừng rơi xuống.
Âm thanh trong hang lại càng lớn hơn, mọi người cố chịu đựng đi tới chỗ cửa hang một cách thận trọng, đi tới chỗ rìa bị những hòn đá kỳ lạ che lấp, Vân Tô cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy vách đá trống rỗng ban đầu lúc này lại giống như những gì họ nhìn thấy qua camera giám sát, liếc mắt một cái đã thấy sương đen quay cuồng dày đặc, mà tiếng rống to vừa rồi họ nghe được là từ dưới lớp sương đen truyền đến.
Rống!
Tiếng rống vô cùng chói tai, Vân Tô tiếp tục chịu đựng nhìn xuống dưới sương đen, nhìn kỹ một lát, anh phát hiện bên dưới đúng là có dấu vết của sinh vật nào đó đã bơi qua.
Vân Tô thu hồi ánh mắt, số lượng thú đêm và địa thú trong thành giảm có lẽ có liên quan tới sinh vật ở bên dưới, bây giờ có rất ít dị thú có thể bò ra khỏi lớp sương đen, bởi vậy họ đoán rằng có phải phần lớn dị thú đã rơi vào trong miệng con quái vật dưới sương đen hay không.
Nếu không có đủ dị thú cho nó ăn liên tục, Vân Tô có thể khẳng định rằng nó sẽ ra khỏi lớp sương mù, sau đó leo lên truy tìm những con mồi chạy trốn từ trong miệng nó.
“Đại ca, tiếng rống dưới sương đen càng ngày càng có vẻ bực bội.” Âu Lạp ở đằng sau Vân Tô chau mày, ngay cả họ cũng nghe ra được sự phẫn nộ và nóng nảy trong tiếng rống to kia.
“Đúng vậy, sương đen càng lúc càng quay cuồng hơn, cảm giác như nó có thể vụt ra bất cứ lúc nào.” Tần Cố đã làm động tác sẵn sàng dẫn người rút lui mọi lúc, có thể làm sương đen quay cuồng dữ dội như vậy. con quái vật phía dưới phải khủng bố cỡ nào, bây giờ họ có ít người, không thể chính diện đối đầu với nó được.
“Đại ca, thời gian cũng đủ rồi.” Một đội viên khác nhìn đồng hồ đeo tay, nếu còn ở lại đây nữa, có lẽ họ sẽ gặp phải dị thú rút về chỗ sương đen. Mới ba đêm mà thôi, còn tiếp tục thì ai mà chịu nổi nữa.
“Suỵt.” Vân Tô thấy thế thì ra hiệu cho họ im lặng, ánh mắt nhìn về phía sương đen qua thấu kính cũng càng sâu xa hơn, con quái vật kia sắp ra rồi.
Rống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận