Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 223: Vô Đề

Thích Uyên, bởi vậy tốt nhất là anh nên dính lấy cô ta đến hết quãng đời còn lại đi. Bằng không thì, cũng có một ngày nào đó, cô ta sẽ phải trả một cái giá thật đắt vì những tội lỗi mà bản thân đã gây ra trong quá khứ." Biên Duyên nhặt balo lên, nở một nụ cười lạnh lẽo.
Nếu như không phải mối quan hệ của mấy người con gái bọn họ hai ngày qua vẫn luôn tốt đẹp, thì có lẽ bây giờ công cuộc báo thù đã có thể bắt đầu được rồi. Ngày nào cũng chạm mặt với dị quái cũng đã đủ cơ hội để giết cô ta vô số lần.
Nhưng điều này sẽ làm bị thương tới những người vô tội khác, vì vậy cô đành gác lại kế hoạch báo thù của mình, bởi suy cho cùng thì kẻ thù của cô chỉ có mình Cố Hàm Ngọc mà thôi.
"Đi thôi."
"Thù của tôi, tôi sẽ tự báo. Hai người góp sức vào đâm ra lại rắc rối thêm."
"Đó là cách thể hiện sự bức xúc của tôi đó, chị không biết sao?"
"Thù của chị cũng là thù của tôi, những lời cần nói thì vẫn phải nói…"
Đằng sau thác nước, Thích Uyên nép vào một góc nhìn theo bóng lưng cười đùa của ba người dần đi xa, hai tay không khỏi siết chặt thành nắm đấm. Những người anh em từng cùng anh ta vào sinh ra tử, ngày hôm nay cuối cùng lại trở mặt thành thù.
Ngay cả hình tượng người con gái xinh đẹp, mạnh mẽ lại kiên cường mà anh ta thầm thương cũng tựa như đã rơi từ đỉnh kim tự tháp xuống, trong tích tắc tan thành mảnh vỡ, mọi thứ đều ép buộc anh ta phải chấp nhận trong cùng một thời điểm này.
Sau khi đờ người ở sau thác nước một lúc, anh ta quyết định đi xuyên qua thác nước trở về nhà ga. Suy cho cùng thì các đồng đội khác của anh ta vẫn đang đợi ở đó, và có một số chuyện, chỉ có thể tự mình đối diện thì mới giải quyết thật vẹn toàn.
Mà lúc này, nhóm người Biên Duyên cũng tiếp tục đi về hướng phát ra tín hiệu với họ.
Trên đường đi, bọn họ gặp phải không ít những thứ kỳ lạ.
Ví dụ như những cây nấm cao lớn xinh đẹp lộng lẫy, hệt như tòa nhà to oành biết hít thở đang đung đưa qua lại.
Hay những con kiến với cái miệng khổng lồ đang xếp thành hàng dài để di chuyển xác của một con rắn, những con cá tròn xoe nhảy lên từng nhịp vui mắt trên không trung.
Vô số loại sinh vật đa dạng, có xấu có đẹp và có cả đáng yêu nữa, tất nhiên cũng không thiếu được các loại dị thú đáng sợ đến rợn người.
Có những nơi khiến họ phải chạy đi giống như đang trốn khỏi địa ngục, nhưng cũng có nơi lại đẹp đến ngỡ ngàng khiến bọn họ không nỡ rời đi.
Bọn họ vượt qua muôn trùng cay đắng cùng hạnh phúc, cuối cùng một lần nữa nhận thấy tín hiệu mới nhất của Chấp Băng.
Còn đoàn người kia, hành trình của nhóm Thích Uyên gần đây lại bị chậm trễ đi không ít.
Bởi sau ngày quay về đó, mặc dù vết thương trên người Cố Hàm Ngọc đã đỡ hơn, nhưng những vết áp xe vẫn không ngừng xuất hiện trên cơ thể của cô ta. Bên cạnh đó, vết áp xe kia chỉ mọc lên chừng nửa tiếng đồng hồ và sau đó lại xuất hiện ở chỗ khác rồi tiếp tục lớn lên. Nó không chỉ xấu xí mà còn mang đến cảm giác đau đớn tột độ. Cố Hàm Ngọc miêu tả: nơi vết áp xe nổi lên không những là nỗi đau xác thịt mà nó còn ngấm vào trong xương tủy, đau đến thấu tim gan, hệt như có người đang dùng một con dao cùn mài từng chút một vào xương sống của cô ta vậy.
Vả lại, tất cả dị năng giả hệ Mộc trong đoàn người lại chỉ có thể bó tay với hiện tượng lạ này, bởi vì bọn họ chỉ biết trị thương, còn về giải độc thì trình độ bọn họ chưa đạt đến mức đó.
Thêm vào đó là ngày mà Cố Hàm Ngọc bị thương trở về, nhóm người Kỳ Chu Nham lại đột ngột rời đi khiến cho bầu không khí trong quân đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa lại ngày càng nặng nề hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận