Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 253: Vô Đề

Hơn nữa vào giờ phút này, những vết sẹo trên người anh lộ ra rất rõ, cùng với đó là động tác tháo kính xuống nước rồi vén hết tóc ra sau khiến Biên Duyên nhất thời không rời mắt được.
Vào lúc này, khí chất Vân Tô thiếu vài phần dịu dàng như bình thường, ngược lại thêm phần hoang dại.
“Sao rồi?” Sau khi anh trồi lên khỏi mặt nước, Biên Duyên vội vàng thu hồi ánh mắt, ném những gợn sóng lăn tăn ra khỏi đầu.
“Phía dưới có một dòng suối chảy, còn về nhiệt độ ở đây là do một bộ xương phía dưới gây ra.” Khuôn mặt Vân Tô tỏa hơi nước, anh cũng không ngờ bên dưới dòng suối có một bộ xương dài chừng trăm mét, kỳ diệu là bao quanh bộ xương còn có một luồng nhiệt cuồn cuộn không ngừng, với thực lực của anh bây giờ thì không thể tới gần nguồn nhiệt trung tâm.
“Tôi xuống xem thử.” Biên Duyên vừa nghe bên dưới có nước chảy thì không ghét dòng suối này bị Thích Uyên và những người khác làm bẩn nữa, dù sao nước chảy được gọi là nước chảy vì nó có thể chảy.
Biên Duyên không đợi những người khác ngăn cản thì đã cởi áo khoác nhảy xuống suối nước nóng, cô rất tò mò bộ xương có thể làm nước ấm lên có hình dáng thế nào.
Vân Tô sau đó cũng chìm xuống theo cô. Biên Duyên nhanh chóng thấy bộ xương mà anh nói đến, hình dáng thực sự của nó còn gây sốc hơn cô nghĩ.
Hơn nữa dựa vào khung xương, có thể thấy đây là xương của vật to lớn mà bọn họ cũng chưa gặp qua.
Biên Duyên bơi trong nước và thăm dò bên dưới, sau đó cô đã tìm ra thủ phạm khiến nhiệt độ xung quanh luôn duy trì ở mức nhiệt cao, đó là một tinh hạch hết sức xinh đẹp màu đỏ thẫm trông như ngọn lửa đỏ rực.
Sau khi Biên Duyên ra hiệu với Vân Tô, hai chân của cô lập tức bơi thẳng xuống đó.
Bởi vì cô có lĩnh vực bảo hộ nên cô lặn sâu hơn Vân Tô rất nhiều.
Nhưng dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ xung quanh đáng sợ đến cỡ nào. Nếu không phải cô dùng lĩnh vực bảo hộ, thì khi đến gần bộ xương, cô đã bị nhiệt độ xung quanh làm tan chảy đến mức không còn mảnh vụn.
Biên Duyên nhìn viên tinh thạch đỏ rực lớn bằng lòng bàn tay bên trong bộ xương, cô không dám sờ nó bằng tay không mà dùng lĩnh vực khống chế để lấy ra, nhưng vẫn không dám giữ nó trên người.
Còn bộ xương sau khi bị lấy tinh thạch, khung xương khổng lồ lập tức bắt đầu phong hóa ở nước sâu, nhìn bằng mắt thường có thể thấy nó hòa tan vào nước rồi nhanh chóng biến mất trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy ba mươi giây.
Mà sau khi bộ xương phong hóa, tinh thạch đỏ rực vẫn lóe lên tia sáng sau đó lập tức mờ đi, nhiệt độ phỏng tay cũng nhanh chóng biến mất.
Biên Duyên thấy lúc này không còn nóng nữa thì mới bỏ nó vào túi, sau đó bắt đầu bơi lên trên.
Nhiệt độ trong nước bắt đầu giảm xuống, Vân Tô xuống dưới nắm tay Biên Duyên rồi bơi lên trên.
Mãi cho đến khi hai người lên bờ, anh cũng không nhắc lại chuyện xảy ra bên dưới với Biên Duyên một chữ nào nữa. Bởi vì qua lần này, anh đã hiểu rằng thực lực của cô đã vượt qua anh từ lâu mà anh không nhận ra.
“Phía dưới thế nào?” Trái lại, anh Năm bên cạnh sau khi đưa quần áo cho Biên Duyên thì tò mò hỏi.
“Tôi đã lấy được một tinh hạch ở bên dưới, sau khi bộ xương kia bị lấy tinh hạch thì lập tức biến mất. Nếu như tôi đoán không lầm, thì đây là đóa Tịnh Lam cuối cùng trong hang động này.” Biên Duyên nói xong, không chút do dự lấy viên tinh hạch tìm được từ bên dưới ra ngoài.
“Viên tinh hạch này cô nhận đi, nếu cô đã lấy nó bằng thực lực của mình thì nó là của cô.” Vân Tô nhìn viên tinh hạch rồi nói.
“Vân Tô nói đúng đó, cháu đã lấy nó thì nó là của cháu.” Chú Vân nhìn cô rồi gật đầu đồng ý.
“Vậy thì, hơi ngại nhưng cô có thể đưa Tịnh Lam cho chúng tôi nhiều hơn một chút được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận